46 ÔNG GIÀ LỊCH SỬ Ở HAI THÀNH PHỐ THÀNH ĐÔ VÀ TRÙNG KHÁNH KÊU GỌI MẠNH MẼ ĐẢNG CÔNG SẢN TRUNG QUỐC: PHẢI THANH TOÁN TỘI ÁC CHỐNG LẠI LOÀI NGƯỜI CỦA MAO TRẠCH ĐÔNG !
6.9.2012.
(Tác giả: 46 ông già lịch sử ở hai thành phố Thành Đô và Trùng Khánh)
Chúng tôi
là những ông già lịch sử hơn 70, 80 tuổi, đồng thời cũng là những người
đã từng trải qua và là nạn nhân của nhiều chiến dịch chính trị trong 27
năm Mao Trạch Đông cầm quyền Trung Quốc. “10 năm đại họa” đã trôi qua
được 46 năm, vì thế chúng tôi lấy con số 46 để đồng đứng tên ra lời kêu gọi đẫm máu và nước mắt này, với hy vọng toàn Đảng và toàn dân chớ nên quên giai đoạn lịch sử bi thảm, nhói lòng và đau thương ấy.
Ông Trần Nhất Tư,
người từng đảm nhận các chức vụ trưởng nhóm Nhóm nghiên cứu phát triển
nông thôn Trung Quốc, giám đốc Trung tâm phát triển nông thôn Quốc vụ
viện, ủy viên Ủy ban cải cách thể chế kinh tế Quốc vụ viện, viện trưởng
Viện nghiên cứu cải cách thể chế kinh tế Trung Quốc, tổng thư ký Văn
phòng cải cách chính trị Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc và phó hội
trưởng Hội nghiên cứu cải cách chính trị Trung Quốc nói:
“Trong 30
năm đầu cầm quyền của Đảng cộng sản Trung Quốc từ 1949-1978, các cuộc
“đấu tranh giai cấp” và “vận động chính trị” do Mao Trạch Đông phát
động cứ đợt sau lại tàn khốc hơn đợt trước, khiến cho Trung Quốc đại lục
phải trải qua mối đại họa chưa từng có, trở thành một “địa ngục trần
gian”. Khi ấy, những con người cư ngụ trên mảnh đất được mệnh danh là
“Thần Châu đại địa”, “Lễ nghi chi bang” không người nào là không ngày
ngày run sợ sống trong hoảng loạn, không biết khi nào tai ương sẽ đến
với người nhà hay người thân của mình. Hầu như các giới tinh anh không
sót một ai đều lần lượt bị đánh, phê và làm nhục, thậm chí còn phải xa
lìa vợ con, gia đình tan nát chết chóc. Trong vòng 30 năm, Mao Trạch Đông đã tạo ra 8,3 triệu oan hồn, 30 triệu án oan, hơn 300 triệu người bị đấu tố,
có thể nói, Mao Trạch Đông coi mạng người như cỏ rác, tội ác gây án oan
khắp thiên hạ đã vượt quá tội ác của tất cả các bạo chúa trong lịch sử
cộng lại.”
Mao Trạch Đông năm 1966
lại một lần nữa kỳ công trù hoạch “đại họa” cướp sạch nền văn minh của
lịch sử nhân loại – “Đại cách mạng văn hóa vô sản”. Vì sao ông ta lại
phải phát động cái gọi là “Đại cách mạng văn hóa vô sản”? Nhằm 2 mục
đích: Một là để thoát ra khỏi sự bế tắc chính trị cá nhân, đoạt lại
quyền lãnh đạo đã bị mất vì tam niên nhân họa, mưu đồ đùn đẩy tội ác gớm
guốc bỏ đói hơn 37,5 triệu người cho chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ và cán
bộ các cấp. Vì thế mà ông ta phải giết người diệt khẩu, mượn lực lượng
quần chúng để làm mất uy tín của Lưu Thiếu Kỳ trước hàng loạt cán bộ
lãnh đạo các cấp có tranh cãi và bất mãn với ông ta; hai là để tăng
cường sự độc tài cá nhân “Marx và Tần Thủy Hoàng” thì buộc phải biến
thiên hạ do Đảng cộng sản cầm quyền thành “thiên hạ nhà họ Mao” cha
truyền cho con, con truyền cho cháu, để soán cải giai đoạn lịch sử ông
ta đang cầm quyền thành một bộ mặt hoàn toàn khác, truyền lại cho hậu
thế hình ảnh một “thánh quân” thiên hạ. Muốn đạt được mục đích này buộc
phải làm cuộc “vận động quần chúng” coi trời bằng vung một lần nữa.
Mao Trạch Đông suốt đời
đầy những thủ đoạn ứng biến, rất biết cách làm sao để huy động được
năng lượng thói xấu của con người. Bắt đầu từ năm 1965, đầu tiên ông ta
mượn tay Giang Thanh xúi giục Diêu Văn Nguyên soạn thảo, công bố bài
“Bình về vở kịch lịch sử tân biên “Hải Thụy bãi quan”, để làm khúc dạo
đầu cho “Đại cách mạng văn hóa vô sản”. Tháng 4.1966, để tiêu diệt Thành
ủy Bắc Kinh do Bành Chân đứng đầu, Mao Trạch Đông đã phát độnh chiến
dịch “Tam gia thôn” hàng vạn khẩu pháo cùng nổ, Canh Tức, Đặng Thác, Ngô
Hàm, Liêu Mạt Sa bị chụp mũ phản Đảng, phản chủ nghĩa xã hội, phản tư
tưởng Mao Trạch Đông, bị bãi quan cách chức, giam giữ, cách li thẩm tra.
Đặng Thác bị bức tự sát ngày 16.5.1966; một bí thư Thành ủy Bắc Kinh
trở thành oan hồn đầu tiên trong “Đại cách mạng văn hóa vô sản” của Mao
Trạch Đông (vào ngày này “Nhân dân nhật báo” đăng “Thông báo ngày 16.5”
về Đại cách mạng văn hóa). Không lâu sau, cả nhà phó bí thư Thành ủy
Bắc Kinh Ngô Hàm cùng vợ là Viên Chấn và cô con gái đã tự vẫn. Kế đến là
các vụ tự sát của nhà văn Lão Xá, nhà sử học Tiễn Bá Tán. Tiếp nữa là
thư ký của Mao Trạch Đông Điền Gia Anh đã ôm hận tự sát (?) tại Vĩnh Phú
Đường Trung Nam Hải ngày 23.5.1966, với tội danh “thay đổi trước tác
của Mao chủ tịch”. Khi chỉnh lý kỷ yếu các bài nói của Mao Trạch Đông,
ông ta đã gạch bỏ phần “Cái hiểm của Hải Thụy bãi quan”.
Họ đều bị tội xúc phạm đến Mao Trạch Đông
chỉ vì đã viết các bài phê phán Diêu văn Nguyên và biện hộ cho Ngô Hàm,
mọi người gọi họ là “Ngũ quân tử Bính Thìn”. Tiếp đó, Mao Trạch Đông ra
mặt ủng hộ “Tạo phản đại tự báo” của Nhiếp Nguyên Tử ở Đại học Bắc
Kinh, nhưng vẫn cảm thấy hỏa lực chưa đủ mạnh, thế là liền đích thân
vung dao quăng ra “Đại tự báo của tôi – Bộ tư lệnh nã pháo”. Rồi sau đó 8
lần tới lầu thành Thiên An Môn gặp mặt “Hồng vệ binh” toàn quốc, đưa ra
khẩu hiệu phi nhân tính, vô nhân đạo “quét sạch bọn đầu trâu mặt ngựa”,
“đập tan phong kiến, chỉnh sửa tư bản”, khuyến khích những con búp bê
non nớt đứng lên “tạo phản”, “đoạt quyền”, thả sức đánh, đập, cướp, tịch
thu, nhen lên ngọn lửa tà dữ dội “đánh đổ phái cầm quyền đi theo con
đường tư bản chủ nghĩa”. Bỗng chốc trật tự xã hội đang yên ổn hòa bình
trở nên cực kỳ hỗn loạn, Mao Trạch Đông vẫn hồ nghi rằng chưa đủ loạn,
lại đưa ra tiếp chủ trương vô chính phủ “đập tan công kiểm pháp”, “hất
bỏ đảng ủy làm cách mạng”, đồng thời lấy danh nghĩa “tam chi lưỡng
quân” để kích động “đấu tranh vũ trang”quy mô lớn trên toàn quốc. Bỗng
chốc tiếng súng vang lên, xác chết đầy đồng, tiếng khóc mất con mất
chồng dậy khắp phố xóm.
Trong thời gian này, “Hồng vệ binh”
với sự xúi giục của Mao Trạch Đông đã tịch thu gia sản, đập phá di tích
một cách say máu, thả sức đánh người giết người, thật đúng là “coi trời
bằng vung” như Mao vạn tuế đã nói.
Cả một dải Thần châu đại địa đẫm tanh mùi máu, Xích huyện Cửu vực
thương tích chất chồng. Theo thống kê chưa đầy đủ, từ 18.8 đến 7.12 năm
1968, cả nước lần lượt có tới hàng chục vạn người bị hồng vệ binh đánh
cho đến chết, có tới hơn 10 triệu hộ bị tịch thu gia sản. Chỉ riêng
thành phố Bắc Kinh là đất tốt lành nhất đã có hơn 114 ngàn hộ bị tịch
thu gia sản. Thượng Hải có 10 vạn hộ bị tịch thu gia sản, huyện ngoại
thành Xuyên Sa, một huyện nhỏ với hơn 500 ngàn nhân khẩu, đã có tới 7800
hộ gia đình bị tịch thu gia sản. Ở tận Thắng Huyện, Chiết Giang xa xôi
có hơn 8 ngàn hộ bị tịch thu gia sản. Ngay cả huyện tự trị dân tộc
Di-Cáp Nê Giang Thành, Vân Nam ở nơi xa xôi hẻo lánh cũng có tới 565 hộ
bị tịch thu gia sản. Thành phố Uy Hải, Sơn Đông chỉ riêng giới công
thương, giới văn hóa đã có 275 hộ bị tịch thu gia sản.
Về mặt tàn phá di tích lịch sử
lại càng khiến cho lòng người quặn thắt. Thành phố Bắc Kinh, trong số
6843 di tích chính phủ ra lệnh bảo vệ ở lần tổng điều tra đầu tiên vào
năm 1958, đã có tới 4922 di tích bị phá ở các mức độ khác nhau. Hồng vệ
binh ở Học viên thể thao Bắc Kinh còn nhảy cả lên Phật hương các “Di hòa
viên” để đập vỡ tượng Phật “Thích Ca Mâu Ni”. Hơn 200 hồng vệ binh ở
Đại học sư phạm Bắc Kinh đã chạy đến Khổng Miếu Khúc Phụ ở Sơn Đông để
tạo phản, triệu tập cuộc họp hàng vạn người đập phá Khổng Miếu, rồi còn
gửi điện cho Mao Trạch Đông nói: “Mao chủ tịch kính yêu: Chúng cháu đã
tạo phản! Chúng cháu đã tạo phản! Bức tượng mộc Khổng Tử đã bị chúng
cháu lôi đi, bức hoành phi “Vạn thế sư biểu” đã bị chúng cháu giật
xuống, mộ Khổng Tử đã bị chúng cháu san phẳng, tấm bia ca công tụng đức
đế vương phong kiến đã bị chúng cháu đập vỡ, các tượng mộc trong Khổng
Miếu đã bị chúng cháu đập vỡ sạch…”, chỉ riêng hồng vệ binh do Đàn Hậu
Lan ở Đại học sư phạm Bắc Kinh cầm đầu đã đập phá tổng cộng hơn 6000 di
tích, đốt hơn 2700 cổ thư, hơn 900 cổ tự họa, đập hơn 1000 tấm bia các
đời, trong đó có hơn 70 di tích được nhà nước xếp hạng, đốt hơn 1000
trân bản thư tịch, gây tổn thất không gì bù đắp nổi cho đất nước.
Các lăng mộ của những người nổi tiếng khác,
như Viêm Đế Lăng, mộ Thành Cát Tư Hãn, mộ Chu Nguyên Chương, mộ Hạng
Vũ, mộ Hoắc Khư Bệnh, mộ Trương Trọng Cảnh, mộ Gia Cát Lượng, mộ Nhạc
Phi, mộ Viên Sùng Hoán, mộ Vương Hy Chi, mộ Ngô Thừa Ân, mộ Ngô Kính Tử,
mộ Bồ Tùng Linh, mộ Trương Chi Động, mộ Khang Hữu Vi, mộ Từ Chí Ma, mộ
Phó Bao Thạch, mộ Từ Bi Hồng, mộ Trương Tự Trung, mộ Cù Thu Bạch… đều
bị phá sạch. Bạch Mã Tự ở Thành Đông Lạc Dương dựng vào năm Đông Hán
Vĩnh Bình thứ 11 (năm 618), dựng lại năm Gia Tĩnh đời Minh (năm 1556).
Đây là ngôi đền Phật giáo đầu tiên của Trung Quốc bị hồng vệ binh phát
động nông dân sống gần đó đập phá. Thập La Hán Đường bị phá sạch sành
sanh. Cuốn “Kinh Pattna” do một vị cao tăng Ấn Độ mang tới từ 2 ngàn năm
trước đã bị đốt. Viên ngọc quí hiếm “Bạch Ngọc Mã” bị đập vỡ tan. Mấy
năm sau, Hoàng thân Norodom Sihanouk nguyên thủ quốc gia Campuchia muốn
đến triều bái ở Bạch Mã Tự, thủ tướng Chu Ân Lai đành phải cho đưa 18 vị
La Hán từ Bích Vân Tự ở Hương Sơn Bắc Kinh và Kinh Pattna tàng trữ ở Cố
cung đến Bạch Mã Tự ở Lạc Dương, nhằm che đậy sự man rợ và tội ác của
Đại cách mạng văn hóa.
Đại Phật tựa
lưng vào Điểu Vưu Sơn, nhìn ra Thanh Y Giang ở Lạc Sơn Tứ Xuyên cao tới
70 m, hồng vệ binh phá không nổi, liền chặt đầu cả 500 vị La Hán ở Điểu
Vưu Tự nằm phía sau. Hồng vệ binh Đại học Sơn Tây đến thánh địa Phật
giáo Ngũ Đài Sơn phá Tứ cựu, đập nát miếu mạo tượng Phật, tổ chức họp
đấu tố các nhà sư và ni cô, sau đó cưỡng bức 289 nhà sư và ni cô hoàn
tục, quay về làm xã viên trong các đội sản xuất ở nguyên quán. Trong địa
phận huyện Châu Chí Thiểm Tây còn lưu giữ được thánh địa Đạo giáo
“Thuyết kinh đài” 2500 năm, theo truyền thuyết là nơi tác giả của “Đạo
đức kinh” thuyết giảng. Ngôi Đạo quán này với Thuyết kinh đài làm trung
tâm, trong vòng bán kính 10 dặm phân bố rải rác hơn 50 di tích, kể cả
Tông thánh cung do Đường Cao Tổ Lý Uyên xây dựng, đã bị phá hủy trong
Đại cách mạng văn hóa, hồng vệ binh ra lệnh bắt các đạo sĩ phải cắt tóc
cạo râu, hoàn tục lập gia đình. Đại giáo đường Nicholas ở Cáp Nhĩ Tân là
một trong hai đại giáo đường chính thống duy nhất trên thế giới (tòa
còn lại ở Nga), tất tật kiến trúc cùng kinh quyển, vật dụng của Đại giáo
đường đều bị hồng vệ binh đập phá.
Lương Tấu Minh,
người từng đấu tranh thẳng cánh với Mao Trạch Đông, khi nhớ lại cảnh
hồng vệ binh tịch thu gia sản đã nói: “ Chúng xé sách, đập đồ cổ, rồi
còn vừa xé vừa chửi rủa là “đồ của chế độ phong kiến”, cuối cùng ra lệnh
một tiếng chất hết ra sân rồi đốt tất cả những thư tịch và tự thư từng
được 3 đời cố nội, ông nội và cha tôi đích thân mua từ đời Thanh, còn có
cả những thứ tự tôi gìn giữ. Hồng vệ binh tự khiêng tự đốt, rồi còn vây
xung quanh hô khẩu hiệu. Khi hồng vệ binh ôm ra 2 bộ sách đồ sộ “Từ
nguyên” và “Từ hải”, tôi chạy tới ngăn lại. Tôi bảo, đây là 2 bộ sách
công cụ mà ai cũng cần đến nó, hơn nữa lại là của một học sinh nước
ngoài cho tôi mượn, nếu mà đốt mất thì làm sao trả lại cho chủ của nó
được. Hồng vệ binh đã phớt lờ tôi, vẫn cứ ném 2 bộ sách vào trong biển
lửa, lại còn nói thêm: ‘Tiểu tướng hồng vệ binh cách mạng bọn tôi có
“Tân Hoa từ điển” là đủ rồi’. Hồng Học Gia, Du Bình Bá vào thập kỷ 50 bị
Mao Trạch Đông khâm định là “học giả phản động tư sản”, từ khi là đối
tượng công kích trọng điểm của hồng vệ binh, lúc bị tịch thu gia sản
chúng đã nhét vào bao tải tàng thư của mấy đời dòng họ, châm một mồi lửa
đốt luôn cả những tư liệu nghiên cứu về “Hồng lâu mộng” mà Du Bình Bá
lưu giữ. Cựu bộ trưởng giao thông Chương Bá Quân là “đại hữu phái” có
tiếng, tàng thư có tới hơn vạn quyển, chỗ ở của ông đã bị hồng vệ binh
của một trường trung học gần đó chiếm dụng làm “Tổng bộ hồng vệ binh”.
Khi mùa đông đến, đống tàng thư của họ Chương trở thành nguồn nhiên liệu
sưởi ấm suốt ngày đêm cho bọn đầu sỏ hồng vệ binh, sau đó, trừ một số
ít bản tốt được lưu giữ ở Thư viện Bắc Kinh ra, còn lại đều bị đưa vào
nhà máy giấy để làm bột giấy. Ở Thượng Hải, những cuốn sách được họa sĩ
Lưu Hải Túc cất giấu kĩ đã bị hồng vệ binh tịch thu, chất đống ngoài
đường đốt suốt hơn 5 giờ đồng hồ, số tự thư bị đốt cháy không đếm xuể.
Phó giám đốc Bảo tàng văn sử trung ương Thẩm Y Mặc là đại gia thư pháp
nổi tiếng khắp thiên hạ, ông lão họ Thẩm 84 tuổi sợ những bức “thư họa
phản động” của mình sẽ mang họa đến cho người thân, lại lo rằng khi đốt
có người nhìn thấy sẽ tố giác, tội gấp bội lần, nên đã đem xé nát tất cả
những tác phẩm mà mình đã tích lũy được cùng một loạt những tác phẩm
đích thực của các đại thư pháp gia đời Minh Thanh, cho vào chậu nước
ngâm thành bột giấy, rồi vo viên lại cho người thân xách ra khỏi nhà lúc
đêm khuya vắng lặng, vứt xuống sông Tô Châu. Nhà bồi tự họa là ông già
Hồng Thu Thanh được người đời gọi là “thần y” của cổ tự họa, từng bồi
cho không biết bao nhiêu di vật hạng quốc bảo, như tranh sơn thủy của
Tống Vi Tông, tranh mặc trúc của Tô Đông Pha, các tác phẩm của Văn Vi
Minh và Đường Bá Hổ…; những bức tự họa của các danh nhân mà mình đã dành
hết gia sản, đem hết tâm huyết gìn giữ đã bị hồng vệ binh cho một mồi
lửa, ông nói trong nước mắt: Tự họa nặng hơn 100 cân, đốt mãi à!” Họa
gia Lăng Hư ở Đào Hoa Ổ mộc khắc niên họa xã, Tô Châu, có bức “Ngư lạc
họa sách” dài tới 50 thước vẽ vào thập kỷ 50, từng được coi là quốc bảo
tặng Tổng thống Indonesia Sukarno; hàng ngàn bức cổ bản họa ở các nơi
trên đất Trung Quốc mà ông đã bỏ ra cả mấy chục năm trời để sưu tập cũng
khó lòng thoát khỏi thảm họa giống như các tác phẩm hạng quốc bảo khác
của ông, đã bị hồng vệ binh đốt sạch.
Điều đáng sợ hơn cả là, “phái tạo phản”
ở khắp nơi trên cả nước ngoài việc đại sát đặc sát những người không
cùng quan điểm với mình ra, Đại Hưng ở Bắc Kinh và Đạo Huyện ở Hồ Nam,
còn tiến hành thảm sát cả nhà cái gọi là 5 loại phần tử “địa phú phản
hoại hữu”, ngay cả đứa trẻ lên 3 cũng không tha, thật là bi thảm nhất
trần gian, xưa nay chưa từng có. Xin hỏi là tội của ai?
Có tư liệu cho biết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi từ 6.1966 đến 11.1974, có tới hơn 120 vị lãnh đạo Đảng và nhà nước, hơn 12 000 người
thuộc giới trí thức tinh anh văn hóa khoa học kĩ thuật đã bị Mao Trạch
Đông trực tiếp và gián tiếp bức hại cho đến chết hoặc tự sát. Theo
thống kê chưa đầy đủ, trong 10 năm đẫm máu này, cả nước có hơn 100 triệu
người bị chỉnh đốn, 20 triệu người bị chết. Đây là tội lỗi tột cùng!
Ai là tên thủ phạm của “Đại cách mạng văn hóa”?
Mao Trạch Đông!
Ai là kẻ đầu sỏ “đại họa”?
Mao Trạch Đông!
Đại cách
mạng văn hóa đã hủy hoại lịch sử văn hóa 5 ngàn năm của dân tộc Trung
Hoa cùng những trí thức cũ mới đã kiến tạo nên nền lịch sử văn hóa ấy,
từ Khổng Tử, Mạnh Tử 2000 năm trước đến Ngô Hàm, Đặng Thạc ngày nay.
Thực tế, những người bị ông ta loại bỏ đều là những viên ngọc báu trong
nền văn hóa dân tộc Trung Hoa, là những bậc tinh anh trong giới trí
thức. Mao Trạch Đông đã đem các phẩm chất đạo đức truyền thống trung,
hiếu, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, ôn, lương, cung, kiệm của dân tộc Trung
Hoa vứt bỏ đi như giẻ rách, chẳng thèm phân biệt cặn bã với tinh hoa.
Rồi hậu quả là: Uy tín của đảng đã bị rơi xuống tận đáy, văn hóa mất
gốc, kinh tế sụp đổ, tà ác lên ngôi, đạo đức của người dân đại thụt lùi;
trong con mắt của dân chúng thế giới, Trung Quốc trở thành một quốc gia
ngu muội, dốt nát, dã man, không có nhân quyền, tà ác.
Thế nhưng Đảng cộng sản Trung Quốc cho đến tận giờ vẫn chưa kết án tên thủ phạm
Đại cách mạng văn hóa, cho đến tận giờ vẫn chưa thanh toán tội ác của
tên đầu sỏ “đại họa”, nhận tội và chịu hình phạt thay cho Mao Trạch Đông
là “Bọn 4 người” và “Tập đoàn phản cách mạng Lâm Bưu”. Quả tình “Bọn 4
người” và “Tập đoàn phản cách mạng Lâm Bưu” có làm không ít những chuyện
xấu xa, nhưng chúng hành sự là tuân theo ý chỉ của Mao Trạch Đông,
chúng chẳng qua chỉ là một bầy chó dữ được nuôi dưỡng trong vòng tay của
Mao Trạch Đông. Chó dữ cắn người thì phải diệt, lẽ nào Mao Trạch Đông
là kẻ dung túng cho chó dữ làm càn lại không đáng phải gánh trách nhiệm
tội lỗi hay sao? Đảng cộng sản Trung Quốc không dám đối mặt với sự
thật lịch sử, vẫn tôn ông ta là “lãnh tụ”, “vĩ đại”. Đó là sự coi thường
sự bình đẳng giữa con người với con người trước luật pháp, là sự xúc
phạm đạo đức, ai sẽ dẹp yên được? Và rồi ai sẽ lại dẹp yên được đây?
Còn sở
dĩ nước cộng hòa nhân dân ngày nay pháp chế chưa được khai mở, thật giả
đảo điên, thiện ác lẫn lộn, đen trắng bất phân, tham lam bạo ngược,
không tôn trọng nhân quyền, thờ ơ với sinh mệnh, chính quyền đánh người,
cảnh sát hành hung, tất cả đều là ác quả của việc tên thủ phạm, tên
đầu sỏ “Đại cách mạng văn hóa” Mao Trạch Đông vẫn chưa phải chịu sự
thanh toán tội ác cần có. Đảng cộng sản Trung Quốc đòi hỏi 1,3 tỉ dân
các giới trên toàn Trung Quốc phải tuân thủ luật pháp, nhưng với Mao
Trạch Đông thì lại đi ngược lại luật pháp đạo lí. Người xưa nói: Trách
người trước tiên hãy tự trách mình.
Vì lí do này, chúng tôi mạnh mẽ kêu
gọi “Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc” và “Đại hội đại
biểu nhân dân toàn quốc”: Phải thanh toán những tội ác ghê tởm mà tên
thủ phạm “Đại cách mạng văn hóa”, tên đầu sỏ “đại họa” Mao Trạch Đông đã
phạm phải! Hãy làm một cuộc chuyển giao thế hệ cho lịch sử! Hãy trả
lại cho xã hội một sự công bằng!
Chúng tôi đặc biệt kiến nghị các bậc tinh anh tham dự Đại hội 18:
1.
Lập tức thanh toán triệt để những tội ác ghê tởm mà Mao Trạch Đông đã
gây tai ương chuốc họa cho tổ quốc và nhân dân, gỡ bỏ chân dung ông ta
khỏi Thiên An Môn, đem cái thi thể rữa nát của ông ta ra khỏi quảng
trường.
2.
Chấm dứt truyền bá tất cả những bài hát, bộ phim, phim truyền hình và
tạp chí sách vở ca ngợi Mao Trạch Đông, nhằm giúp ích cho việc gắn kết
mọi lực lượng dân chúng tề tâm hiệp lực xây dựng một nước Trung Quốc mới
tự do, phồn vinh, giàu mạnh.
Danh sách 46 ông già lịch sử ở 2 thành phố Thành Đô và Trùng Khánh: Tưởng
Văn Dương, Lý Quốc Nguyên, Phiên Thái Tài, Vương Nghĩa Trân, Vương Chí
Nhân, Vương Phục Nam, Trịnh Hán Sinh, Trình Thế Quang, Ngô Hồng Quang,
Lâm Hiến Quân, Ngưu Lập Hoa, Ngô Khởi Thành, Viên Chính Tâm, Tiêu Cập
Trung, Lưu Bích Quần, Cảnh Lương Thìn, Chu Khánh Quang, Vương Thiệu Mẫn,
Lý Nghi Lương, Từ Quý Chính, Thiết Lưu, Ô Tích Xương, Đường Đạo Phú,
Lưu Văn Giới, Quách Viêm, Khuất Sở Bình, Trương Bình Trung, Ngải Phong,
Hoàng Bảo Tùng, Vương Trọng Cương, Phương Chí Siêu, Diệp Thức Lễ, Phạm
Cự Minh, Thầm Đông Hợi, Liêu Xích Minh, Bành Mộ Đào, Khâu Định Quốc, Lâm
Tịch Ánh, Hùng Tập Lễ, Hồ Sùng Trinh, Điền Công Lượng, Phòng Nhượng Hỷ,
Ngô Giới Cầm, Triệu Quần, Tưởng Văn Khâm, Chu Quốc Can, Tống Trạch Vũ,
Dương Minh Truyền, Du Quốc An, Dương Thiểu Tây, Hạ Thành Nghiệp, Hà Lập
Giản, Đàm Tuấn Xương, La Khai Văn, Phạm Trung Châu.
Điện thoại liên lạc ở Trùng Khánh: 023-68108800
Điện thoại liên lạc ở Thành Đô: 18228152159
Ngày 6 tháng 9 năm 2012.
Xin đặc biệt
lưu ý: Danh sách này không được lưu trên điện thoại, chủ yếu để tránh
sự tấn công quấy rối của các phần tử Mao phái. Chúng tôi không sợ
chúng, bởi đó là một bang phái lưu manh côn đồ bất chấp đạo lí luật
pháp, hễ cất lời là những câu bẩn thỉu tục tĩu, ngoài những lời chửi rủa
uy hiếp khủng bố ra, không có được mấy tiếng người. Quan điểm của chúng
tôi là bất biến: Phê Mao đến tận cùng, kiên quyết không thoái bộ. Nếu
các phần tử Mao phái thấy quan điểm của chúng tôi là không đúng, thì xin
mời viết bài phản bác, nếu cho là chúng tôi bất chấp tình lý, thì có
thể tố cáo với cơ quan công an cho đến khi tòa án khởi tố, nhưng không
được giở thói côn đồ.
Nguồn: boxun.com
0 comments
Post a Comment