第十七篇thiên 17
25 bài
17.1
阳货欲见孔子,孔子不见,归孔子豚。孔子时其亡也,而往拜之,遇诸涂。谓孔子曰:“来!予与尔言”。曰:“怀其宝而迷其邦,可谓仁乎?”. 曰:“不可”。“好从事而亟失时,可谓知乎?”.曰:“不可,日月逝矣,岁不我与”。孔子曰:“诺,吾将仕矣。”
Dương Hóa dục kiến Khổng tử, Khổng tử
bất kiến, qui Khổng tử đồn. Khổng tử thời kỳ vong dã, nhi vãng bái chi,
ngộ chư đồ. Vị Khổng tử viết: “Lai ! Dư dự nhĩ ngôn”. Viết: Hoài kỳ bảo
nhi mê kỳ bái, khả vị nhân hồ? Viết: Bất khả. Hảo tòng sự nhi cức thất
thì, khả vị tri hồ? Viết: Bất khả. Nhật nguyệt thệ hĩ, tuế bất ngã dự.
Khổng tử viết: Nặc ngô thương sĩ hĩ.
Dương Hóa
muốn gặp Khổng tử nhưng ông tránh mặt. Dương Hoá để lại một con lợn
luộc làm quà biếu. Khổng tử nhân dịp Dương Hóa đi vắng, đến nhà bái tạ.
Không ngờ hai người gặp nhau giữa đường. Dương Hóa nói, lại đây ta có
chuyện muốn nói với ông. Dương Hóa hỏi: “Có đạo đức nhưng mặc cho quốc
gia mê muội, có thể gọi là người có nhân được không?”. Khổng tử đáp:
Không thể. Dương Hóa lại hỏi: Thích làm quan nhưng lại luôn bỏ lỡ thời
cơ, có thể gọi là người trí được không? Khổng tử đáp: Không thể.. Dương
Hóa lại nói: Ngày tháng trôi qua không bao giờ trở lại, tuổi chẳng đợi
chờ ta. Khổng tử nói: Được, ta ra làm quan vậy.
(Chú thích: Dương Hóa là gia thần của họ
Quý giữ chức đại phu, muốn đưa Khổng tử ra làm quan. Khổng tử không
muốn giúp Dương Hóa làm loạn trong tình thế nước Lỗ đang suy vi vô đạo…)
17.2
子曰:性相近也, 习相远也。
Tử viết: Tính tương cận dã, tập tương viễn dã.
Khổng tử nói: Khi mới sinh ra, tính nết người ta gần giống nhau, về sau tập quán khác nhau nên tính tình sẽ khác xa nhau.
(Chú thich:Vấn đề bản tính con người có
nhiều quan điểm khác nhau: Lão tử cho rằng bản tính người có thiện có
ác, cùng tồn tại tương tác lẫn nhau. Tuân tử cho rằng bản chất con người
là ác, phải có sự giáo dục thì mới cải được cái ác thành thiện. Hàn Phi
tử cực đoan nhất, cho là bản tính con người là rất ác, chỉ có hình phạt
mới ngăn ngừa được phần nào… Khổng tử cho rằng bản tính con người vốn
không khác nhau mấy, chỉ vì tập phải những thói quen khác nhau (hoàn
cảnh khác nhau) và được giáo dục khác nhau nên khác xa nhau. Sách Tam tự kinh do Vương Ứng Lân (1223-1296) thời nhà Tống biên soạn có câu “Nhân chi sơ/ tính bản thiện/ Tính tương cận ; tập tương viễn” đã đi theo quan điểm Khổng tử)
17·3
子曰:唯上知与下愚不移。
Tử viết: Duy thượng trí dữ hạ ngu bất di.
Khổng tử nói: Chỉ có bậc thượng trí (trí tuệ cao nhất) và bậc hạ ngu (ngu hết cỡ) là không thể thay đổi được.
(Lời bàn: vậy là hầu hết mọi người đều
có thể thay đổi, bởi có mấy ai thuộc hai bậc nói trên !. Khổng tử thật
lạc quan, có niềm tin vào sự tiến bộ của con người).
17.4
子之武城, 闻弦歌之声。夫子莞尔而笑,曰:“割鸡焉用牛刀?”. 子游对曰:“昔者偃也闻诸夫子曰:‘君子学道则爱人,小人学道则易使也’” 。 子曰:“二三子!偃之言是也。前言戏之耳” 。
Tử chi Vũ Thành, văn huyền ca chi thanh.
Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu, viết: “Cát kê yên dụng ngưu đao ?”. Tử Du đối
viết: Tích giả yển dã văn chư phu tử viết: “Quân tử học đạo tắc ái
nhân, tiểu nhân học đạo tắc dịch sử dã”. Tử viết: Nhị tam tử !Yển chi
ngôn thị dã. Tiền ngôn hí chi nhĩ.
Khổng tử đến ấp Vũ Thành, nghe
tiếng đàn tiếng hát. Khổng tử mỉm cười nói: Giết gà sao phải dùng dao mổ
trâu? Tử Du thưa rằng: “Trước con nghe thầy giảng rằng quân tử học đạo
sẽ yêu người, tiểu nhân học đạo dễ sai khiến”. Khổng tử liền nói: Này
các ngươi, trò Yển (Tử Lộ) nói phải đấy. Ta chỉ nói đùa đó thôi.
(Lời bàn: Tử Lộ cai trị ở ấp Vũ Thành, cho dân học nhạc tức là học đạo. Ý Khổng tử nói dân đen cần chi dùng nhạc lễ để giáo hóa)
17·5
公山弗扰以费畔,召,子欲往。子路不悦,曰:“末之也已,何必公山氏之之也”。
子曰:“夫召我者,而岂徒哉?如有用我者,吾其为东周乎?”
Công Sơn Phất Nhiễu dĩ Phí bạn, triệu, tử
dục vãng. Tử Lộ bất duyệt, viết: Mạt chi dã dĩ, hà tất Công Sơn thị chi
chi dã”. Tử viết: Phu triệu ngã giả, nhi khải đồ tai ? Như hữu dụng ngã
giả, ngô kỳ vi Đông Chu hồ ?
Công Sơn PhấtNhiễu
giữ đất Phí gây chính biến, mời Khổng tử đến giúp. Khổng tử muốn đi. Tử
Lộ không vui nói “Không có chỗ đi thì thôi, sao phải đến chỗ Công Sơn
Phất Nhiễu ?”. Khổng tử trả lời: “Người gọi ta đâu phải để ta ngồi
không. Nếu dùng ta thì ta sẽ làm cho đạo nhà Chu ở phương Đông phục hưng
được”.
(Chú thích: Công Sơn Phất Nhiễu định nổi
loạn ở đất Phí, lúc đầu Khổng tử sốt sắng định đi để thuyết phục họ
theo lễ nhà Chu…Sau xét kỹ thấy Công Sơn nhiều lỗi lầm khó cải hoá nên
không đi nữa… Khổng tử cũng biết nghe lời can ngăn của học trò vậy)
17.6
子张问仁於孔子。孔子曰:“能行五者於天下为仁矣”。请问之。曰:“恭,宽,信,敏,惠。恭则不侮,宽则得众,信则人任焉,敏则有功,惠则足以使人” 。
Tử Trương vấn nhân ư Khổng tử. Khổng tử
viết: Năng hành ngũ giả ư thiên hạ vi nhân hĩ. Vị vấn chi.Viết: “Cung,
khoan, tín, mẫn, huệ. Cung tắc bất vũ, khoan tắc đắc chúng, tín tắc nhân
nhậm yên, mẫn tắc hữu công, huệ tắc túc dĩ sử nhân.
Tử Trương hỏi về đạo nhân. Khổng tử nói: Làm được 5 điều mới gọi là người nhân.
Tử Trương xin giải thích. Khổng
tử nói: Cung, khoan, tín, mẫn, huệ. Cung kính thì không bị khinh nhờn,
khoan dung thì được lòng người, tín thực thì được tin cậy, mẫn cán thì
có công, ban ân huệ thì dễ sử dụng người.
17·7
佛肸召,子欲往。子路曰:昔者由也闻诸夫子曰:‘亲於其身为不善者,君子不入也。’佛肸以中牟畔,子之往也,如之何?”. 子曰:“然,有是言 也。不曰坚乎,磨而不磷;不曰白乎,涅而不缁。吾岂匏瓜也哉?焉能系而不食?”
Phật Hật triệu, Tử dục vãng. Tử Lộ viết:
Tích giả do dã văn chư phu tử viết: “Thân ư kỳ thân vi bất thiện giả,
quân tử bất nhập dã. Phật Hật dĩ Trung Mâu bạn, Tử chi vãng dã, như chi
hà ?. Tử viết: “Nhiên, hữu thị ngôn dã. Bất viết kiên hồ, ma nhi bất
lân; Bất viết bạch hồ, niết nhi bất truy. Ngô khải bào qua dã tai ? yên
năng hệ nhi bất thực ?
Phật Hật mời thầy, Khổng tử muốn
đi. Tử Lộ nói: Ngày trước con nghe thầy giảng người quân tử không đến
chỗ kẻ tự làm điều xấu. Nay Phật Hật làm loạn chiếm cứ Trung Mâu, thầy
lại muốn đi, sao như vậy? Khổng tử nói: “Đúng ta đã nói vậy. Nhưng một
vật cứng không thể mài mòn được, một vật trắng không thể nhuộm đen được.
Lẽ nào ta chỉ như cái quả bầu khô treo lên, mà không để người ta ăn
được sao ?
(Lời bàn: Khổng tử nghĩ là có thể cải
hóa Phật Hật nên muốn đi giúp… Nhưng sau biết rằng Phật Hật không thể
thay đổi nên lại không đi)
17· 8
子曰:“由也,女闻六言六蔽矣乎?”。 对曰:“未也”。“居,吾语女。好仁不好学,其蔽也愚;好知不好学, 其蔽也荡;好信不好学,其蔽也贼;好直不好学,其蔽也绞;好勇不好学,其蔽也乱;好刚不好学,其蔽也狂” 。
Tử viết: Do dã, nhữ văn lục ngôn lục tế
hĩ hồ ?. Đối viết: Vị dã. “Cư, ngô ngữ nhữ. Hiếu nhân bất hiếu học, kỳ
tế dã ngu; Hiếu tri bất hiếu học, kỳ tế dã đãng; Hiếu tín bất hiếu học,
kỳ tế dã tặc; Hiếu trực bất hiếu học, kỳ tế dã giảo; Hiếu dũng bất hiếu
học. Kỳ tế dã loạn; Hiếu cương bất hiếu học, kỳ tế dã cuồng.
Khổng tử nói: Này trò Do, ngươi
đã được nghe về 6 đức tốt bị che lấp chưa? Tử Lộ đáp: Dạ chưa. Khổng tử
bảo: Ngồi xuống, ta nói cho nghe. Ham đức nhân mà không học, gặp cái xấu
che lấp là ngu muội. Thích trí tuệ mà không học, gặp cái xấu là phóng
đãng. Trọng chữ tín mà không học, gặp tệ xấu là tổn hại. Ưa tính ngay
thẳng mà không học, gặp cái xấu che khuất là nóng nảy. Ham đức dũng mà
không học hỏi, gặp thói xấu là phản loạn. Tính cương quyết mà thiếu học
hỏi, gặp cái xấu là thành cuồng bạo.
17·9
子曰:“小子何莫学夫诗。诗,可以兴,可以观,可以群,可以怨。迩之事父,远之事君;多识於鸟兽草木之名” 。
Tử viết: Tiểu tử hà mạc học phu thi.
Thi, khả dĩ hưng, khả dĩ quan, khả dĩ quần, khả dĩ oán. Nhĩ chi sự phụ,
viễn chi sự quân; Đa chí ư điểu thú thảo mộc chi danh.
Khổng tử nói: Sao các trò không học Kinh Thi ? Học Thi có thể hưng khởi tâm trí (trí tưởng tượng), có khả năng quan sát, hòa hợp quần tụ với người khác, hiểu đúng về oán hận. Gần thì biết đạo thờ cha mẹ, xa hơn thì biết thờ vua; Lại còn biết tên nhiều loài chim thú cỏ cây nữa.
(Chú thích: gọi tắt quan điểm về thơ của Khổng tử là “Hưng, quan, quần, oán”)
17·10
子谓伯鱼曰:“女为《周南》,《召南》矣乎?人而不为《周南》,《召南》,其犹正墙面而立也与?”
Tử vị Bá Ngư viết: Nhữ vi “Chu Nam”, “Triệu Nam” hĩ hồ? Nhân nhi bất vi “Chu Nam”
“Triệu Nam” kỳ do chính tường diện nhi ; lập dã dự ?
Khổng tử nói với con là Bá Ngư:
Con đã học hai bài Chu Nam và Triệu Nam chưa? Người nào không đọc hai
bài ấy thì như đứng úp mặt vào vách tường vậy.
(Chú thích: Đó là hai nhóm bài ca dao trong Kinh Thi, sưu tầm ở đất Chu Nam và Triệu Nam, nói về đạo lý tu thân và tề gia)
17·11
子曰:礼云礼云,玉帛云乎哉?乐云乐云,钟鼓云乎哉?
Tử viết: Lễ vân lễ vân, ngọc bạch vân hồ tai ? Nhạc vân nhạc vân, chung cổ vân hồ tai?
Khổng tử nói: Lễ có nghĩa phong
phú (vân vân), phải chăng chỉ là tơ lụa ngọc quí ! Nhạc cần sự hòa hợp
chứ phải đâu chỉ là chuông với trống !
(Lời bàn: Nói đến lễ, hãy chú ý tinh thần, không nên trọng vật chất. Nhạc không chỉ là nhạc cụ mà là sự hài hòa)
17·12
子曰:色厉而内荏,譬诸小人,其犹穿窬之盗也与?
Tử viêt: Sắc lệ nhi nội nhẫm, thí chư tiểu nhân, kỳ do xuyên du chi đạo dã dư ?
Khổng tử nói: Kẻ bề ngoài uy nghi mà bên trong yếu ớt thì cũng như tiểu nhân thôi, cũng như kẻ đào tường khoét vách ăn trộm vậy.
17·13
子曰:“乡愿”, 德之贼也。
Tử viết: “Hương nguyện”, đức chi tặc dã.
Khổng tử nói: Loại người giả bộ thật thà chất phác, kì thực là kẻ hại đạo.
17·14
子曰:道听而涂说,德之弃也。
Tử viết: Đạo thính nhi đồ thuyết, đức chi khí dã.
Khổng tử nói: Cái lối nghe chuyện ngoài đường rồi nói chuyện giữa đường, ấy là bỏ mất cái đức vậy.
(Lời bàn: Khổng tử nhắc nhở không nên
tin những lời xuyên tạc, vu vơ. Nghe rồi chớ bàn cãi, người ta nghe thấy
lại còn chê cười cho)
17·15
子曰:“鄙夫可与事君也与哉?其未得之也,患得之。既得之,患失之。苟患失之,无所不至矣” 。
Tử viết: Bỉ phu khả dự sự quân dã dự
tai? Kỳ vị đắc chi dã, hoạn đắc chi. Ký đắc chi, hoạn thất chi. Cẩu hoạn
thất chi, vô sở bất chí hĩ.
Khổng tử nói: Kẻ
thô bỉ lại có thể cùng ta thờ vua được ư? Khi chưa có địa vị thì cố
chạy chọt, khi được rồi thì chỉ sợ mất chức vị. Lo sợ mất chức nên chẳng
có việc gì xấu mà kẻ ấy không dám làm.
17·16
子曰:“古者民有三疾,今也或是之亡也。古之狂也肆,今之狂也荡;古之矜也廉,今之矜也忿戾;古之愚也直,今之愚也诈而已矣” 。
Tử viết: Cổ giả dân hữu tam tật, kim dã
hoặc thị chi vong dã. Cổ chi cuồng dã tứ, kim chi cuồng dã đãng; Cổ chi
căng dã liêm, kim chi căng dã phẫn lệ; Cổ chi ngu dã trực, kim chi ngu
dã tác nhi dĩ hĩ.
Khổng tử nói: Người xưa có ba tật xấu, có lẽ đời nay không còn nữa…
Kẻ cuồng vọng xưa còn ở mức thấp, nay thì cuồng vọng vô hạn độ.
Kẻ kiêu căng xưa còn liêm chính, nay thì còn vô lễ liều lĩnh.
Người ngu dốt xưa còn có ngay thẳng, ngu thời nay đến mức biết gian trá lừa đảo nữa.
17·17
子曰:恶紫之夺朱也,恶郑声之乱雅乐也,恶利口之覆邦家者。
Tử viết: Ố tử chi ký chu dã, ố Trịnh thanh chi loạn Nhã dã, ố lợi khẩu chi phúc bang gia giả.
Khổng tử nói: Ta ghét sắc tía cướp mất sắc đỏ, nhạc nước Trịnh lấn át nhạc Nhã, ghét kẻ bẻm mép làm bại hoại nước nhà.
(Chú thích: Sắc đỏ là chính thống, sắc
tía/ tím là pha tạp, bất chính…Âm nhạc nước Trịnh hồi Xuân thu là thứ
nhạc hạ lưu, dâm loạn… Theo ý Khổng tử, nghe ca khúc của một nước có thể
thấy được xã hội ấy tốt hay xấu).
17·18
子曰:“予欲无言”。子贡曰:“子如不言,则小子何述焉?”。子曰:“天何言哉?四时行焉,百物生焉,天何言哉?”
Tử viết: Dư dục vô ngôn. Tử Cống viết:
Tử như bất ngôn, tắc tiểu tử hà thuật yên? Tử viết: Thiên hà ngôn tai?
Tứ thì hành yên, bách vật sinh yên, thiên hà ngôn tai?
Khổng tử nói: “Ta chẳng muốn nói gì nữa”.
Tử Cống thưa: “Thầy không nói nữa thì chúng con biết đi truyền bá gì nữa”.
Khổng tử bảo: “Trời có nói gì đâu ! Bốn mùa vẫn vận hành trôi chảy, muôn vật sinh trưởng, trời có nói gì đâu !”.
(Lời bàn: Khổng tử muốn nói rằng cứ chịu
khó quan sát thế giới mà hiểu được qui luật, mặt khác nhìn vào những
tấm gương sống mà noi theo)
17·19
孺悲欲见孔子,孔子辞以疾。将命者出户,取瑟而歌,使之闻之。
Nhũ Bi dục kiến Khổng tử, Khổng tử từ dĩ tật. Thương mệnh giả xuất hộ, thủ săt nhi ca, sử chi văn chi.
Nhũ Bi muốn gặp Khổng tử, thầy cáo bệnh không tiếp. Khi người truyền lệnh bước ra khỏi phòng, Khổng tử liền gảy đàn sắt, có ý cho Nhũ Bi nghe thấy.
(Chú thích: Nhũ Bi trước là học trò thầy
Khổng, sau có lẽ trở thành kẻ xấu nên thầy không muốn tiếp. Nhưng thầy
cố ý cho y biết thầy không bệnh, mà dạy y một bài học không lời, rằng
thầy chê trách Nhũ Bì và không muốn dạy nữa).
17·20
宰我问: “三年之丧,期已久矣。君子三年不为礼,礼必坏; 三年不为乐,乐必崩。旧谷既没,新谷既升,钻燧改火,期可已矣”。子曰:“食夫稻, 衣夫锦, 於女安乎?”.曰:“安”。 “女安则为之。夫君子之居丧,食旨不甘,闻乐不乐,居处不安,故不为也。今女安,则为之!” 。宰我出,子 曰:“予之不仁也!子生三年, 然后免夫父母之怀,夫三年之丧,天下之通丧也。予也有三年之爱夫其父母乎?”
Tể Ngã vấn: “Tam niên chi tang, kỳ dĩ
cữu hĩ. Quân tử tam niên bất vi lễ, lễ tất phôi; Tam niên bất vi nhạc,
nhạc tất băng. Cựu cốc ký một, tân cốc ký thăng, toàn toại cải hỏa, kỳ
khả dĩ hĩ”.
Tử viết: Thực phu đạo, y phu cẩm, ư nhữ an hồ? Tể Ngã viết “An”.
Tử viết: Nhữ an tắc vi chi. Phu quân tử
chi cư tang, thực chỉ bất cam, văn nhạc bất lạc, cư xứ bất an, cố bất vi
dã. Kim nhữ an, tắc vi chi”.
Tể Ngã xuất, Tử viết: “Dữ chi bất nhân
dã ! Tử sinh tam niên, nhiên hậu miễn ư phụ mẫu chi hoài, phu tam niên
chi tang, thiên hạ chi thông tang dã. Dữ dã hữu tam niên chi ái ư kỳ phụ
mẫu hồ ?
Tể Ngã hỏi: Để tang ba năm, như
thế quá lâu ! Ba năm quân tử không ôn tập việc lễ, lễ sẽ phôi pha. Ba
năm không luyện nhạc, nhạc quên hết. Lúa cũ ăn hết, lúa mới đã chín (một
năm) những thứ cây để đánh lửa cũng dùng hết rồi.
Khổng tử hỏi: Ăn gạo thơm, mặc áo gấm (trong lúc để tang) ngươi có an tâm không ? Tể Ngã đáp: An tâm.
Khổng tử bảo: Ngươi an tâm thì
cứ làm vậy đi. Quân tử để tang ăn không biết ngon, nghe nhạc mà không
vui, ở đâu cũng thấy bất an, lí do để tang (ba năm) là vậy. Nay ngươi
thấy an tâm thì cứ làm đi.
Tể Ngã về rồi, Khổng tử nói: Ta
cho rằng Tể Ngã là kẻ bất nhân. Anh ta sinh ra ba năm mới có thể rời
khỏi cánh tay ẵm bồng của cha mẹ, thiên hạ đều để tang ba năm. Chẳng lẽ
Tể Ngã không được cha mẹ ẵm bồng ba năm sao ?
17·21
子曰:饱食终日,无所用心,难矣哉!不有博奕者乎?为之, 犹贤乎已。
Tử viết: Bão thực chung nhật, vô sở dụng tâm, nan hĩ tai ! Bất hữu bác dịch giả hồ ? Vi chi, do hiền hồ dĩ.
Khổng tử nói: Người nào suốt ngày chỉ biết ăn no ở không, chẳng bận tâm việc gì, thật khó làm nên. Sao chẳng biết chơi cờ bạc ? Thà làm việc ấy còn hơn ngồi không.
(Lời bàn: Có lẽ Khổng tử không nên xúi
người đánh bạc, chỉ nên chơi cờ giải trí thôi. Hay là thời cổ đại, đánh
bạc chưa tai hại như bây giờ ?)
17·22
子路曰:“君子尚勇乎?”.子曰:“君子义以为上。君子有勇而无义为乱,小人有勇而无义为盗。”
Tử Lộ viết: Quân tử thượng dũng hồ? Tử
viết: Quân tử nghĩa vi thượng. Quân tử hữu dũng nhi vô nghĩa vi loạn,
tiểu nhân hữu dũng nhi vô nghĩa vi đạo.
Tử Lộ nói: Quân tử có chuộng “dũng” không?
Khổng tử đáp: Quân tử xem nghĩa
là trên hết. Quân tử có dũng mà bất nghĩa thì làm loạn, tiểu nhân có
dũng mà bất nghĩa thì làm trộm cướp.
17·23
子贡曰:“君子亦有恶乎?”。子曰:“有恶。恶称人之恶者,恶居下流而讪上者, 恶勇而无礼者,恶果敢而窒者”。曰:“赐也亦有恶乎?”。“恶徼以为知者,恶不孙以为勇者,恶讦以为直者” 。
Tử Cống viết: Quân tử diệc hữu ố hồ ? Tử
viết: Hữu ố. Ố xứng nhân chi ố giả, ố cư hạ lưu nhi san thượng giả, ố
dũng nhi vô lễ giả, ố quả cảm nhi trất giả. Viết: Tứ dã diệc hữu ố hồ ? Ố
kiếu dĩ vi tri giả, ố bất tôn dĩ vi dũng giả, ố kiết dĩ vi trực giả.
Tử Cống hỏi: Người quân tử có
ghét ai không? Khổng tử nói: Có ghét. Ghét kẻ đi nói xấu người khác,
ghét cấp dười gièm pha cấp trên, ghét người dũng mà không giữ lễ, ghét
người quả quyết mà không thông hiểu lý lẽ. Ngươi nói xem có ghét ai
không?
Tử Cống đáp: Con ghét kẻ hay
rình mò người khác mà tự nhận người trí, ghét kẻ thiếu khiêm tốn mà nhận
mình là dũng, ghét người bới móc chuyện riêng tư người khác mà tự nhận
mình ngay thẳng.
(Lời bàn: Tử Cống ghét ba loại người nhưng e rằng bậc quân tử không được ghét người nên mới hỏi thầy).
17·24
子曰: 唯女子与小人为难养也,近之则不孙,远之则怨。
Tử viết: Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tôn, viễn chi tắc oán.
Khổng tử nói: Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất, gần gũi thì họ thiếu tôn kính, cách xa thì họ oán giận.
(Lời bàn: Quan điểm này thực khó được
phụ nữ chấp nhận. Chả trách người ta bảo cụ Khổng phong kiến coi rẻ phụ
nữ. Nhưng đó chỉ là trải nghiệm riêng của Khổng tử)
17·25
子曰:年四十而见恶焉,其终也已。
Tử viết: Niên tứ thập nhi kiến ố yên, kỳ chung dã dĩ.
Khổng tử nói: Kẻ bốn chục tuổi còn làm điều ác thì không thể tốt được nữa.
Hết thiên 17
0 comments
Post a Comment