第十九篇thiên 19
25 bài
19·1
子张曰:士见危致命,见得思义,祭思敬,丧思哀,其可已矣。
Tử Trương viết: Sĩ kiến nguy trí mệnh, kiến đắc tư nghĩa, tế tư kính, tang tư ai, kỳ khả dĩ hĩ.
Tử Trương nói: Kẻ sĩ khi gặp việc nguy dám hi sinh tính mệnh, thấy mối lợi thì nghĩ đến nghĩa, cúng tế với lòng thành kính, để tang thì đau thương, làm được vậy mới là kẻ sĩ.
19·2
子张曰:执德不弘,信道不笃,焉能为有?焉能为亡?
Tử Trương viết: Chấp đức bất hoằng, tín đạo bất đốc, yên năng vi hữu ? Yên năng vi vong ?
Tử Trương
nói: Giữ được đức mà không biết phát huy, tin phục đạo lý mà không kiên
định làm theo. Có người ấy thì ích lợi gì ? Không có người ấy thì hại
gì ?
19·3
子夏之门人问交於子张。子张曰:“子夏云何?”.对曰:“子夏曰:‘可者与之,其不可者拒之’ 。”子张曰:“异乎吾所闻:君子尊贤而容众,嘉善而矜不能。我之大贤与,於人何所不容?我之不贤与,人将拒我,如之何其拒人也?”
Tử Hạ chi môn nhân vấn giao ư Tử Trương.
Tử Trương viết: Tử Hạ vân hà? Đối viết: “Tử Hạ viết: Khả giả dự chi, kỳ
bất khả giả cự chi”. Tử Trương viết: “Dị hồ ngô sở văn. Quân tử tôn
hiền nhi dung chúng, gia thiện nhi căng bất năng. Ngã chi đại hiền dự, ư
nhân hà sở bất dung ? Ngã chi bất hiền dự, nhân thương cự ngã, như chi
hà kỳ cự nhân dã ?
Học trò của Tử Hạ hỏi Tử Trương về việc giao tiếp bạn bè.
Tử Trương hỏi lại: Thầy Tử Hạ đã nói thế nào ?
Học trò Tử Hạ đáp: Có thể kết giao thì kết giao, không thể thì cự tuyệt.
Tử Trương nói: Điều ta từng nghe
thì lại khác. Quân tử tôn trọng người hiền và dung nạp người bình
thường, khen người hoàn thiện nhưng cũng thương cho người yếu kém. Nếu
ta là bậc đại hiền thì sao ta không thể dung nạp họ ? Nếu ta không phải
bậc hiền tài, người khác có thể cự tuyệt ta, làm sao ta có thể cự tuyệt họ ?
19·4
子夏曰: 虽小道,必有可观者焉,致远恐泥,是以君子不为也 。
Tử Hạ viết: Tuy tiểu đạo, tất hữu khả quan giả yên, trí viễn khủng nệ, thị dĩ quân tử bất vi dã.
Tử Hạ nói: Dù
là việc nhỏ cũng có nghĩa lý cần xem xét, Nhưng nếu cố tìm ý nghĩa cao
xa của việc nhỏ thì cũng trở ngại, khó lòng. Người quân tử chẳng làm như
vậy.
19·5
子夏曰:日知其所亡,月无忘其所能,可谓好学也已矣。
Tử Hạ viết: Nhật tri kỳ sở vong, nguyệt vô vong kỳ sở năng, khả vị hiếu học dã dĩ hĩ.
Tử Hạ nói: Mỗi ngày biết thêm điều chưa biết. Mỗi tháng không quên những điều đã biết. Như vậy gọi là người ham học.
19·6
子夏曰;博学而笃志,切问而近思,仁在其中矣。
Tử Hạ viết: Bác học nhi đốc chí, thiết vấn nhi cận tư, nhân tại kỳ trung hĩ.
Tử Hạ nói: Học rộng mà chuyên tâm điều nghiên cứu, hỏi điều thiết thực, nghĩ tới việc gần, đức nhân ở trong ấy vậy.
19·7
子夏曰:百工居肆以成其事,君子学以致其道。
Tử Hạ viết: Bách công cư tứ dĩ thành kỳ sự, quân tử học dĩ trí kỳ đạo.
Tử Hạ nói: Thợ ngành nghề phải ở lại nơi làm việc mới hoàn thành tốt công việc. Quân tử phải chuyên tâm nghiên cứu mới nắm chắc đạo lý.
19·8
子夏说:小人之过也必文。
Tử Hạ thuyết: Tiểu nhân chi quá dã tất văn.:
Tử Hạ nói: Kẻ tiểu nhân thấy mình làm sai thì tìm cách che đậy.
19·9
子夏曰:君子有三变:望之俨然,即之也温,听其言也厉。
Tử Hạ viết: Quân tử hữu tam biến: Vọng chi nghiễm nhiên, tức chi dã ôn, thính kỳ ngôn dã lệ.
Tử Hạ nói: Quân tử có ba điều biến đổi: trông xa thấy trang nghiêm, đến gần thấy ôn hòa, nghe lời nói thấy nghiêm khắc, chính xác.
19·10
子夏曰: 君子信而后劳其民; 未信,则以为厉己也.信而后谏;未信,则以为谤己也.
Tử Hạ viết: Quân tử tín nhi hậu lao kỳ dân; Vị tín, tắc dĩ vi lệ kỷ dã. Tín nhi hậu gián; Vị tín, tắc dĩ vi báng kỷ dã..
Tử Hạ nói:
Quân tử làm quan sao cho dân tin cậy, sau đó mới khiến cho họ làm việc
khó nhọc. Nếu dân chưa tin đã vội sai khiến họ làm, họ sẽ cho là mình
làm hại họ. Với người bậc trên, phải đạt được lòng tin trước, sau mới can gián, nếu không người trên cho rằng mình chê trách họ.
19·11
子夏曰:大德不逾闲,小德出入可也。
Tử Hạ viết: Đại đức bất du nhàn, tiểu đức xuất nhập khả dã.
Tử Hạ nói: Việc lớn thì không được vượt qua giới hạn, việc nhỏ thì có thể thêm bớt một ít.
(Lời bàn: Việc lớn cần phải làm chính xác, không được tùy tiện thêm bớt)
19·12
子游曰:“子夏之门人小子,当酒扫,应对,进退则可矣,抑末也。本之则无,如之何?” 子夏闻之,曰:“噫,言游过矣!君子之道,孰先传焉?孰后倦焉?譬诸草木,区以别矣。君子之道,焉可诬也?有始有卒者,其惟圣人乎?”
Tử Du viết: Tử Hạ chi môn nhân tiểu tử,
đương sái tảo, ứng đối, tiến thoái tắc khả hĩ, ức mạt dã. Bản chi tắc
vô, như chi hà? Tử Hạ văn chi, viết: Ôi, ngôn Du quá hĩ ! Quân tử chi
đạo, thục hậu quyện yên, thục tiên truyền yên? Thí chư thảo mộc, khu dĩ
biệt hĩ. Quân tử chi đạo, yên khả vu dã ? Hữu thỉ hữu tốt giả, kỳ duy
thánh nhân hồ ?
Tử Du nói: Học
trò của thầy Tử Hạ vảy nước quét dọn giỏi, đối đáp nhanh, đi lại đúng
phép, chỉ có cái ngọn vậy thôi. Còn cái gốc chưa học được. Học như thế
sẽ ra sao?
Tử Hạ nghe vậy, nói: “Ôi, thầy
Tử Du sai rồi! Đạo quân tử phải đem cái ngọn dạy trước, việc gốc truyền
sau. Học trò như cỏ cây có phân biệt lớn nhỏ, đạo dạy học của người
quân tử sao có thể tùy tiện. Dạy điều mở đầu mà biết được kết cục, chẳng
phải chỉ có thánh nhân mới được vậy ư?
19·13
子夏曰:仕而优则学,学而优则仕。
Tử Hạ viết: Sĩ nhi ưu tắc học, học nhi ưu tắc sĩ.
Tử Hạ nói: Làm quan dư thì giờ thì nên học thêm. Người có học thì đi làm quan.
(Lời bàn: Khi làm quan giỏi vẫn không ngừng học hỏi, học giỏi rồi thì đi làm quan giúp đời)
19·14
子游曰:丧致乎哀而止。
Tử Du viết: Tang trí hồ ai nhi chỉ.
Tử Du nói: Việc tang lễ thể hiện lòng thương xót là được rồi.
19·15
子游曰:吾友张也为难能也,然而未仁。
Tử Du viết: Ngô hữu Trương dã vi nan năng dã, nhiên nhi vị nhân.
Tử Du nói: Bạn ta là Tử Trương làm được những việc mà người khác khó làm được, nhưng vẫn chưa phải là người nhân.
(Lời bàn: Người nhân còn phải khiến cho người khác cũng làm được như mình)
19·16
曾子曰:“堂堂乎张也,难与并为仁矣” 。
Tăng tử viết: Đường đường hồ trương dã, nan dự bính vi nhân hĩ.
Tăng tử nói: Đúng rồi, Tử Trương là con người dung mạo đường hoàng uy nghi nhưng khó cùng người khác làm việc nhân.
(Lời bình: Tử Trương tài giỏi nhưng khá kiêu ngạo, tự mãn)
19·17
曾子曰:吾闻诸夫子,人未有自致者也,必也亲丧乎。
Tăng tử viết: Ngô văn chư phu tử, nhân vị hữu tự trí giả dã, tất dã thân tang hồ ?
Tăng tử nói: Ta nghe thầy Khổng
dạy rằng người chưa đem hết tình cảm ra làm việc khác nhưng trong việc
tang cha mẹ lại không thể đem hết tình ra hay sao ?
19·18
曾子曰:吾闻诸夫子,孟庄子之孝也,其他可能也;其不改父之臣与父之政,是难能也 。
Tăng tử viết: Ngô văn chư phu tử, Mạnh
Trang tử chi hiếu dã, kỳ tha khả năng dã; Kỳ bất cải phụ chi thần dư phụ
chi chính, thị nan năng dã.
Tăng tử nói: Ta nghe thầy Khổng
khen đức hiếu của Mạnh Trang tử, rằng những điều khác người ta có thể
làm theo được, còn cái việc Mạnh không thay đổi bề tôi và phép cai trị
của cha thì thiên hạ khó làm theo.
(Chú thích: Mạnh Trang tử là con Mạnh
Hiếu tử, một trong ba dòng họ quan đại thần nước Lỗ thời ấy (họ Mạnh, họ
Quí, họ Thúc). Khi được kế nhiệm địa vị của cha, Mạnh Trang tử có hiếu
nên không thay đổi những việc cha từng làm, mà kế thừa điều hay của
cha).
19·19
孟氏使阳肤为士师,问诬曾子。曾子曰:“上失其道,民散久矣。如得其情,则哀矜而勿喜” 。
Mạnh thị sử Dương Phu vi sĩ sư, vấn ư Tăng tử. Tăng tử viết: Thượng thất kỳ đạo, dân
tán cửu hĩ. Như đắc kỳ tình, tắc ai căng nhi vật hỉ.
Họ Mạnh bổ nhiệm Dương Phu làm quan sĩ sư coi việc hình pháp. Dương Phu đến hỏi ý kiến
thầy mình là Tăng tử. Thầy Tăng nói: Người cấp trên lỗi đạo, nhân tâm
li tán lâu rồi. Khi xét xử hiểu được tình thật của phạm nhân thì nên
thương họ, đừng lấy làm vui mừng.
19·20
子贡曰:纣之不善,不如是之甚也。是以君子恶居下流,天下之恶皆归焉。
Tử Cống viết: Trụ chi bất thiện, bất như thị chi thậm dã. Thị dĩ quân tử ố cư hạ lưu, thiên hạ chi ác giai quy yên
Tử Cống nói: Những điều bất thiện của vua Trụ không đến nỗi như thiên hạ nói. Người quân tử rất ghét ở chung với đám hạ lưu, vì mọi điều xấu trong xã hội đều đổ dồn về chỗ họ.
(Lời bàn: “Hạ lưu” là đám người dồn cặn
như rác rưởi cuối dòng nước chảy. Đám này thường nói xấu tất cả những gì
họ muốn. Vua Trụ có xấu xa nhưng kẻ hạ lưu thường dậu đổ bìm leo nói
thêm vào. Tử Cống đòi hỏi sự công bằng ngay cả đối với kẻ xâu)
19·21
子贡曰:君子之过也,如日月之食焉。过也,人皆见之;更也,人皆仰之。
Tử Cống viết: Quân tử chi quá dã, như nhật nguyệt chi thực yên. Quá dã, nhân giai kiến chi; Canh dã, nhân giai ngưỡng chi.
Tử Cống
nói: Sai lầm của người quân tử như nhật thực và nguyệt thực, ai cũng
nhìn thấy. Quân tử sửa chữa lỗi được rồi thì ai cũng vẫn ngưỡng mộ.
19·22
卫公孙朝问於子贡曰:仲尼焉学? 子贡曰:文武之道,未坠於地,在人。贤者识其大者,不贤者识其小者,莫不有文武之道焉。夫子焉不学?而亦何常师之有?”
Vệ Công Tôn Triều vấn ư Tử Cống viết:
Trọng Ni yên học ? Tử Cống viết: Văn vũ chi đạo, vị trụy ư đị̣a, tại
nhân.Hiền giả chí kỳ đại giả, bất hiền giả chí kỳ tiểu giả, mạc bất hữu
văn vũ chi đạo yên. Phu tử yên bất học? Nhi diệc hà thường sư chi hữu?
Đại phu nước Vệ là Công Tôn
Triều hỏi Tử Cống: “Khổng tử học với ai vậy?”. Tử Cống nói: Đạo của vua
Văn Vương, vua Vũ Vương bị chôn vùi dưới đất vẫn còn lưu lại trong dân
gian. Người hiền tài học thì biết việc rộng lớn, người thường học được
việc nhỏ. Đạo của hai vua chỗ nào cũng có. Thầy tôi không chỗ nào không
học, cần gì phải có một thầy nào !
19·23
叔孙武叔语大夫於朝曰:“子贡贤於仲尼”。子服景伯以告子贡。子贡曰:“譬之宫墙,赐之墙也及肩,窥见室家之好。夫子之墙数仞,不得其门而入,不见宗庙之类,百官之富。得其门者或寡矣。夫子之云,不亦宜乎!”
Thúc Tôn Vũ Thúc ngữ đại phu ư triều
viết: Tử Cống hiền ư Trọng Ni. Tử Phục Cảnh Bá dĩ cáo Tử Cống. Tử Cống
viết: Thí chi cung tường, tứ chi từng dã cập kiên, khuy kiến thất gia
chi hảo. Phu tử chi tường số nhận, bất đắc kỳ môn nhi nhập, bất kiến
tông miếu chi loại, bách quan chi phú. Đắc kỳ môn giả hoặc quả hĩ. Phu
tử chi vân, bất diệc nghi hồ !
Thúc Tôn Vũ Thúc
nói với các vị đai phu trong triều nước Lỗ rằng: “Tử Cống có đạo đức
tài năng hơn hẳn Khổng tử”. Tử Phục Cảnh Bá nói lại với Tử Cống.
Tử Cống nói: “Lấy bức tường làm
thí dụ vậy. Tường nhà tôi chỉ cao bằng vai, ai nhìn vào có thể thấy hết
những cái tốt đẹp trong nhà. Còn bức tường của thầy tôi cao đến mấy
thước, nếu không tìm được cửa vào thì không thể thấy được kiến trúc
tráng lệ đa dạng bên trong. Chỉ có ít người tìm được cửa vào. Thúc Tôn
Vũ Thúc nói như thế thật chẳng thích hợp.
19·24
叔孙武叔毁仲尼。子贡曰;“无以为也!仲尼不可毁也。他人之贤者,丘陵也,犹可逾也;仲尼,日月也,无得而逾焉。人虽欲自绝,其何伤於日月乎?多见其不知量也”。
Thúc Tôn Vũ Thúc hủy Trọng Ni. Tử Cống
viết: Vô dĩ vi dã ! Trọng Ni bất khả hủy dã. Tha nhân chi hiền giả, khâu
lăng dã, do khả du dã; Trọng Ni. Nhật nguyệt dã, vô đắc nhi du yên.
Nhân tuy dục tự tuyệt, kỳ hà thương ư nhật nguyệt hồ ? Đa kiến kỳ bất
tri lượng dã.
Thúc Tôn Vũ Thúc chê Khổng tử.
Tử Cống nói: Làm thế chả có ích gì. Không thể làm mất uy tín của thầy
tôi được! Tài đức của người khác ví như cái núi nhỏ, có thể vượt qua
được. Còn tài đức của Khổng tử cao xa như mặt trăng mặt trời, chẳng có
ai qua được. Ai đó muốn đoạn tuyệt với đạo của thầy tôi thì cũng chẳng
hại gì được mặt trăng mặt trời. Chê trách như thế chỉ chứng tỏ ông ta
không biết lượng sức mình mà thôi.
19·25
陈子禽谓子贡曰:“子为恭也,仲尼岂贤於子乎?”.子贡曰:“君子一言以为知,一言以为不知,言不可不慎也。夫子之不可及也,犹天之不可阶而升也。夫子之得邦家者,所谓立之斯立,道之斯行,馁之斯来,动之斯和。其生也荣,其死也哀,如之何其可及也?”
Trần Tử Cầm vị Tử Cống viết: Tử vi cung
dã, Trọng Ni khải hiền ư tử hồ? Tử Cống viết: Quân tử nhất ngôn dĩ vi
tri, nhất ngôn dĩ vi bất tri, ngôn bất khả thận dã. Phu tử chi bất khả
cập dã, do thiên chi bất khả giai nhi thăng dã. Phu tử chi đắc bang gia
giả. Sở vị lập chi tư lập, đạo chi tư hành, nỗi chi tư lai, đông chi tư
hòa. Kỳ sinh dã vinh, kỳ tử dã ai, như chi hà kỳ khả cập dã ?
Trần Tử Cầm nói với Tử Cống: Anh quá khiêm tốn và cung kính với thầy Khổng tử đó thôi. Khổng tử chắc gì đã hơn anh ?
Tử Cống nói: Người quân tử nói
ra một câu khiến người ta có thể hiểu rõ anh ta thông minh hay ngu dốt,
vì vậy phải thận trọng khi nói. Chúng ta không thể đuổi kịp thầy như là
không thể bắc thang trèo lên trời vậy. Thầy chúng ta nếu được nắm giữ
một nước thì sẽ như lời cổ nhân: “Gây sinh kế cho dân
thì dân tự hiểu lễ mà làm, hướng dẫn dân thì dân tự đi theo, săn sóc an
ủi dân thì dân sẽ qui thuận, cổ vũ dân thì dân nhất định đồng tâm hiệp
lực”. Khi sống, thầy chúng ta được mọi người tôn vinh, chết được nhân
dân thương xót. Như thế còn ai theo kịp được thầy chúng ta?
Hết thiên 19
0 comments
Post a Comment