第十二篇 thiên 12
24 bài
12·1
颜渊问仁。子曰:“克己复礼为仁。一日克己复礼,天下归仁焉。为仁由己,而由人乎哉?” 颜渊曰:“请问其目”。子曰:“非礼勿视,非礼勿听,非礼勿言,非礼勿动”。颜渊曰:“回虽不敏,请事斯语矣”。
Nhan Uyên vấn nhân. Tử viết: Khắc kỷ
phục lễ vi nhân. Nhất nhật khắc kỷ phục lễ, thiên hạ qui nhân yên. Vi
nhân do kỷ, nhi do nhân hồ tai ? Nhan Uyên viết: Thỉnh vấn kỳ mục. Tử
viết: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật
động. Nhan Uyên viết: Hồi tuy bất mẫn, thỉnh sự tư ngữ hĩ.
Nhan Uyên hỏi về đạo nhân. Khổng
tử nói: Khắc phục ham muốn của mình theo lễ. Nếu một ngày làm được vậy,
thiên hạ sẽ theo về đức nhân. Thực hiện đức nhân do mình thôi, lẽ nào
phải nhờ người khác sao? Nhan Uyên nói: Xin thầy cho
biết từng mục nhỏ để thực hiện đức nhân. Khổng tử nói: Việc trái lễ chớ
xem, không hợp lễ chớ nghe, không hợp lễ chớ nói, không hợp lễ chớ làm.
Nhan Uyên nói: Con không minh mẫn cũng xin làm đúng lời thầy.
12·2
仲弓问仁。子曰:“出门如见大宾,使民如承大祭;己所不欲,勿施於人;在邦无怨,在家无怨”。仲弓曰:“雍虽不敏,请事斯语矣”。
Trọng Cung vấn nhân. Tử viết: “Xuất môn như kiến đại tân, sử dân như thừa đại tế; Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân; Tại bang vô oán, tại gia vô oán”. Trọng Cung viết: Ung tuy bất mẫn, thỉnh sự tư ngữ hĩ.
Trọng Cung hỏi về chữ nhân, Khổng
tử nói: Ra khỏi cửa, bước đi như sắp đón khách quý, sai khiến dân giống
như đang làm tế lễ lớn. Việc mình không muốn, đừng làm cho người khác. Ở
trong nước hay trong nhà đừng để cho ai oán giận mình. Trọng Cung nói: Con không minh mẫn cũng xin làm đúng lời thầy.
12·3
司马牛问仁。子曰:“仁者,其言也讱”。曰:“其言也讱,斯谓之仁已乎?”子曰:“为之难,言之得无讱乎?”
Tư Mã Ngưu vấn nhân. Tử viết: Nhân giả,
kỳ ngôn dã nhẫn. Viết: Kỳ ngôn dã nhẫn, tư vị chi nhân dĩ hồ ? Tử viết:
Vi chi nan, ngôn chi đắc vô nhẫn hồ ?
Tư Mã Ngưu hỏi về đức nhân.
Khổng tử nói: Người đức nhân không nói năng tùy tiện, phải nhẫn nại.
Ngưu hỏi lại: Không nói tùy tiện và nhẫn nại là người nhân ư? Khổng tử
nói: Làm đã khó, nói chả lẽ có thể tùy tiện ư?
12·4
司马牛问君子。子曰:“君子不忧不惧”。曰:“不忧不惧,斯谓之君子已乎?”
子曰:“内省不疚,夫何忧何惧?”
Tư Mã Ngưu vấn quân tử. Tử viết: Quân tử
bất ưu bất cụ. Viết: Bất ưu bất cụ, tư vị chi quân tử dĩ hồ ? Tử viết:
Nội tỉnh bất cứu, phu hà ưu hà cụ?
Tư Mã Ngưu hỏi về quân tử. Khổng tử nói: Quân tử không lo, không sợ.
Ngưu lại hỏi: Chẳng lo chẳng sợ mà đủ gọi là quân tử ư?
Khổng tử nói: Tự xét mình không có tội thì còn gì phải lo lắng sợ hãi ?
12·5
司马牛忧曰:“人皆有兄弟,我独亡”。子夏曰:“商闻之矣:死生有命,富贵在天。君子敬而无失,与人恭而有礼,四海之内,皆兄弟也。君子何患乎无兄弟也?”
Tư Mã Ngưu ưu viết: Nhân giai hữu huynh
đệ, ngã độc vong. Tử Hạ viết: Thương văn chi hĩ, tử sinh hữu mệnh, phú
quý tại thiên. Quân tử kính nhi vô thất, dự nhân cung nhi hữu lễ, tứ hải
chi nội, giai huynh đệ dã. Quân tử hà hoạn hồ vô huynh đệ dã ?
Tư Mã Ngưu buồn rầu nói: Mọi người đều có anh em, riêng tôi không có.
Tử Hạ nói: Ta từng nghe sống
chết có số mệnh, phú quý do trời. Quân tử chỉ cần làm việc chu đáo, đối
xử cung kính lễ độ với người thì bốn bể một nhà, là anh em cả. Quân tử
lo gì không có anh em ?
(Chú thích: Dân gian thường nói tóm tắt: “Tứ hải giai huynh đệ”)
12·6
子张问明.子曰:“浸润之谮,肤受之愬,不行焉,可谓明也已矣。浸润之谮,肤受之愬,不行焉,可谓远也已矣”。
Tử Trương vấn minh. Tử viết: Tẩm nhuận
chi trẩm, phu thụ chi tố, bất hành yên, khả vị minh dã dĩ hĩ. Tẩm nhuận
chi trẩm, phu thụ chi tố, bất hành yên, khả vị viễn dã dĩ hĩ.
Tử Trương
hỏi về sự sáng suốt. Khổng tử nói: Lời nói xấu ngấm dần, lời vu cáo
đau nhức đến da đều không làm ảnh hưởng đến mình, được như vậy gọi là
sáng suốt. Lời nói xấu và lời vu cáo chẳng có tác dụng tới mình thì có
thể nói là người nhìn xa trông rộng.
12·7
子贡问政。子曰:“足食,足兵, 民信之矣”。子贡曰:“必不得已而去, 於斯三者何先?”曰: “去兵”。子贡曰:“必不得已而去, 於期二者何先?”曰:“去食。自古皆有死,民无信不立”.
Tử Cống vấn chính. Tử viết: “Túc thực, túc
binh, dân tín chi hĩ. Tử Cống viết: Tất bất đắc dĩnhi khứ, ư tư tam giả
hà tiên? Viết: Khứ binh. Tử Cống viết: Tất bất đắc dĩnhi khứ, ư tư nhị
giả hà tiên? Viết: Khứ thực. Tự cổ giai hữu tử, dân vô tín bất lập.
Tử Cống
hỏi về chính trị quốc gia. Khổng tử nói: “Phải đủ lương thực, đủ binh
lính, nhân dân tin phục”. Tử Cống hỏi: Nếu buộc phải bỏ một cái thì bỏ
cái nào? Khổng tử đáp: Bỏ quân lính. Tử Cống lại hỏi: Nếu buộc phải bỏ
một trong hai điều còn lại thì bỏ cái gì? Khổng tử nói: Bỏ lương thực.
Xưa nay không ai tránh được cái chết. Nếu nhân dân không còn tin tưởng
nữa thì nước không đứng vững.
12·8
棘子成曰:“君子质而已矣,何以文为?”子贡曰:“惜乎夫子之说君子也!驷不及舌。文犹质也,质犹文也,虎豹之鞟犹犬羊之鞟”。
Cức Tử Thành viết: Quân tử chất nhi dĩ
hĩ, hà dĩ văn vi ? Tử Cống viết: Tích hồ phu tử chi thuyết quân tử dã
! Tứ bất cập thiệt. Văn do chất dã, chất do văn dã, hổ báo chi khuếch
do khuyển dương chi khuếch.
Cức Tử Thành nói: Quân tử chỉ cần phẩm chất tốt là được, cần chi văn nữa.
Tử Cống nói: Tiếc thay ngài bàn
về quân tử như vậy không đúng rồi. Bốn ngựa không đuổi kịp cái lưỡi. Văn
cũng quan trọng như chất, chất quan trọng như văn. Da hổ, da báo lột đi
thì làm sao phân biệt với da chó, da dê?
(Lời bàn: Chất và văn cũng như nội dung
và hình thức. Văn là lễ tiết, nghi thức, là hình thức. Ăn mặc nói năng
tuy chỉ là vẻ ngoài nhưng cũng thể hiện cái phẩm chất bên trong. Vậy ta
không nên coi thường hình thức.)
12·9
哀公问於有若曰:“年饥,用不足,如之何?” 有若对曰:“盍彻乎?”曰:“二,吾犹不足,如之何其彻也?”对曰:“百姓足,君孰与不足?百姓不足,君孰与足?”
Ai Công vấn ư Hữu Nhược viết: Niên cơ,
dụng bất túc, như chi hà? Hữu Nhược đối viết: Hạp triệt hồ ? Viết: Nhị,
ngô do bất túc, như chi hà kỳ triệt dã ? Đối viết: Bách tính túc, quân
tử dự bất túc ? Bách tính bất túc, quân thục dự túc ?
Lỗ Ai Công hỏi Hữu Nhược:
Năm mât mùa, không đủ tiêu xài, làm thế nào? Hữu Nhược nói: Sao ta
không đánh thuế triệt (thu một phần 10 hoa lợi) của dân? Lỗ Ai Công nói:
Thu hai phần mười, ta chưa đủ dùng, làm sao áp dụng biện pháp gia tăng
đây? Hữu Nhược thưa rằng: Nếu dân đủ ăn, sao vua lại không đủ. Nếu dân
thiếu ăn thì làm sao mà vua đủ được ?
12·10
子张问崇德辨惑。子曰:主忠信,徙义,崇德也。爱之欲其生,恶之欲其死,既欲其生,又欲其死,是惑也。‘诚不以富,亦祗以异’ 。
Tử Trương vấn sùng đức biện hoặc. Tử
viết: Chủ trung tín, tỉ nghĩa, sùng đắc dã. Ái chi dục kỳ sinh, ố chi
dục kỳ tử, ký dục kỳ sinh, hựu dục kỳ tử, thị hoặc dã. Thành bất dĩ phú,
diệc chi dĩ dị.
Tử Trương
hỏi về cách làm sao nâng cao đạo đức, nhìn ra được sự mê hoặc. Khổng tử
nói: Lấy trung thực và tín nghĩa làm chính, ra sức làm việc nghĩa, đó
là đề cao đạo đức. Yêu ai thì muốn họ sống, ghét ai thì muốn họ chết.
Vừa mong người này sống, vừa muốn người kia chết – ấy là sự mê hoặc. Có
câu ‘Thực chẳng vì giàu, chỉ vì lạ thôi”.
(Chú thích: Theo Nho giáo, sống và chết là do mệnh trời. Không thể vì yêu ghét mà cầu được. Muốn cầu xin là người mê hoặc. “Thực chẳng vì giàu, chỉ vì lạ thôi” là câu trong Kinh Thi. Ý nói: Giàu có mà vẫn thiếu phẩm chất tinh thần, ấy là chỉ có tài sản nhiều mà thôi).
12·11
齐景公问政於孔子。孔子对曰:“君君,臣臣,父父,子子” 。公曰:“善哉!信如君不君,臣不臣,父不父,子不子,虽有粟,吾得而食诸?”
Tề Cảnh Công vấn chính ư Khổng tử. Khổng
tử đối viết: Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử. Công viết: Thiện tai !
Tín như quân bất quân, thần bất thần, phụ bất phụ, tử bất tử, tuy hữu
túc, ngô đắc nhi thực chư ?
Tề Cảnh Công hỏi Khổng tử về việc cai trị quốc gia. Khổng tử đáp: Làm vua ra vua, quan ra quan, cha ra cha, con ra con (làm đúng danh vị của mình).
Vua nói: Hay quá ! Nếu vua chẳng trọn đạo vua, tôi chẳng trọn đạo làm
tôi, cha không trọn đạo làm cha, con chẳng trọn đạo con, tuy có lương
thực đấy, ta có thể ăn được ư?
(Lời bàn: Câu nói trên của Khổng tử là
cốt lõi của học thuyết chính danh. Mỗi người đều phải làm đúng với danh
hiệu, có vậy thì yên nhà, yên nước, xã hội ổn định và phát triển)
12·12
子曰:“片言可以折狱者,其由也与?” 子路无宿诺。
Tử viết: Phiến ngôn khả dĩ chiết ngục giả, kỳ Do dã dự? Tử Lộ vô túc nặc
Khổng tử nói: Dùng một câu nói giản dị mà phán đoán vụ án, có lẽ chỉ có Trọng Do ! Tử Lộ đã hứa là nhất định đúng hạn.
(Chú thích: Tử Lộ tức Trọng Do có khả năng quyết đoán đúng sai, bản tính trung thực, vậy có thể xử án được)
12·13
子曰:“听讼,吾犹人也。必也使无讼乎!”
Tử viết: Thính tụng, ngô ưu nhân dã. Tất dã sử vô tụng hồ !
Khổng tử nói: Xem xử án, ta lo buồn như mọi người. Ta chỉ muốn không bao giờ xảy ra kiện tụng.
(Lời bàn: Khổng tử coi trong giáo dục, giáo hóa, nhờ đó sẽ không còn xảy ra xung đột và kiện tụng)
12·14
子张问政。子曰:“居之无倦,行之以忠”。
Tử Trương vấn chính. Tử viết: Cư chi vô quyện, hành chi dĩ trung.
Tử Trương hỏi về quản lý chính sự. Khổng tử nói: Giữ chức không được trễ nải, làm việc phải giữ trung thực.
12·15
子曰:“博学於文,约之以礼,亦可以弗畔矣夫!”
Tử viết: Bác học ư văn, yêu chi dĩ lễ, diệc khả dĩ phất bạn hĩ phu !
Khổng tử nói: Người quân tử trước học sâu rộng về văn, sau học lễ ràng buộc mình, nhờ vậy khỏi trái đạo.
12·16
子曰:“君子成人之美,不成人之恶。小人反是” 。
Tử viết: Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ố. Tiểu nhân phản thị.
Khổng tử nói: Quân tử giúp người làm điều tốt đẹp, không khiến người trở nên ác xấu. Kẻ tiểu nhân làm ngược lại.
12·17
季康子问政於孔子。孔子对曰:“政者正也。子帅以正,孰敢不正?”
Quý Khang tử vấn chính ư Khổng tử. Khổng tử đối viết: Chính giả chính dã. Tử sư dĩ chính, thục cảm bất chính ?
Quý Khang tử hỏi Khổng tử về chính sự. Khổng tử nói: Chữ “chính” nghĩa là “chính trực”. Ngài gương mẫu giữ đạo chính thì ai dám bất chính?
(Lời bàn: lưu ý hai chữ chính. 政việc chính trị, quan chức. 正 chính đáng, đúng đắn)
12·18
季康子患盗,问於孔子。孔子对曰:“苟子之不欲,虽赏之不窃”。
Quý Khang tử hoạn đạo, vấn ư Khổng tử. Khổng tử đối viết: Cẩu tử chi bất dục, tuy thưởng chi bất thiết.
Quý Khang tử lo lắng nạn trộm cướp (rất nhiều ở nước Lỗ lúc ấy) bèn hỏi Khổng tử. Khổng tử nói: Nếu ngài không tham lam, dù có thưởng cho họ, họ cũng chẳng dám ăn trộm nữa.
12·19
季康子问政於孔子曰:“如杀无道,以就有道,何如?”孔子对曰:“子为政,焉用杀?子欲善而民善矣。君子之德风,人小之德草,草上之风, 必偃” 。
Quý Khang tử vấn chính ư Khổng tử viết: Như sát vô đạo, dĩ tựu hữu đạo, hà như?
Khổng tử đối viết: “Tử vi chính, yên dụng sát ? Tử dục thiện nhi dân thiện hĩ. Quân tử chi đức phong, nhân tiểu chi đức thảo, thảo thượng chi phong, tất yển.
Quý Khang tử
hỏi Khổng tử về chính sự: Giết kẻ vô đạo, khiến dân biết mà theo đạo,
được không ? Khổng tử đáp: Ngài cầm quyền quốc gia, cần gì phải giết
người ? Ngài thực sự làm điều thiện thì dân sẽ làm điều thiện. Đức hạnh quân tử như gió, đức hạnh kẻ tiểu nhân như cỏ. Gió thổi trên cỏ thì cỏ nhất định rạp theo chiều gió.
12·20
子张问:“士何如斯可谓之达矣?”子曰:“何哉,尔所谓达者?”子张对曰:“在邦必闻,在家必闻”。子曰:“是闻也,非达也。夫达也者,质直 而好义,察言而观色,虑以下人。在邦必达,在家必达。夫闻也者,色取仁而行违,居之不疑。在邦必闻,在家必闻” 。
Tử Trương vấn: Sĩ hà như tư khả vị chi đạt
hĩ? Tử viết: Hà tai, nhĩ sở vị đạt giả? Tử Trương đối viết: “Tại bang
tất văn, tại gia tất văn”. Tử viết: Thị văn dã, phi đạt dã. Phu đạt dã
giả, chất trực nhi hiếu nghĩa, sát ngôn nhi quan sắc, lự dĩ hạ nhân. Tại
bang tất đạt, tại gia tất đạt. Phu văn dã giả, sắc thủ nhân nhi hành
vi, cư chi bất nghi. Tại bang tất văn, tại gia tất văn.
Tử Trương hỏi: Kẻ sĩ như thế
nào gọi là thành đạt ? Khổng tử nói: “Theo ngươi nghĩ đạt là gì?”. Tử
Trương thưa: Khi làm quan ở triều đình có danh tiếng, ở quê nhà cũng có
danh tiếng. Khổng tử nói: Đó gọi là văn chứ không phải đạt. Đạt nghĩa là
phải có phẩm chất chính trực, thích làm việc nghĩa, giỏi phân tích lời
nói và giỏi quan sát sắc mặt người khác, khiêm tốn nhường nhịn người
khác. Người như vậy làm quan triều đình nhất định đạt, ở nhà cũng đạt.
12·21
樊迟从游於舞雩之下,曰:“敢问崇德、修慝、辨惑”。子曰:“善哉问!先事后得,非崇德与?攻其恶,无攻人之恶,非修慝与?一朝之忿,忘其身,以及其亲,非惑与?”
Phàn Trì tòng du ư Vũ Vu chi hạ, viết:
Cảm vấn sùng đức, tu thắc biện hoặc. Tử viết: Thiện tai vấn ! Tiên sự
hậu đắc, phi sùng đức dự? Công kỳ ố, vô công nhân chi ố, phi tu thắc dự ?
Nhất triều chi phẫn, vong kỳ thân, dĩ cập kỳ thân, phi cảm dự ?
Phàn Trì theo
chân Khổng tử đi thăm đài Vũ Vu, hỏi: Dám hỏi thầy làm thế nào để tu
dưỡng đạo đức, diệt ác trừ mê hoặc ? Khổng tử nói: Câu hỏi hay quá!
Trước hãy làm việc thiện, chẳng phải là sùng đạo à? Phê phán cái xấu của
mình, không chỉ trich cái sai của người khác, đó chẳng phải trừ bỏ lòng
ác ư? Nhất thời nóng giận mà quên bản thân, lại làm liên lụy cả cha
mẹ, đó không phải mê hoặc ư?
12·22
攀迟问仁。子曰:“爱人”
。问知。子曰:“知人”。樊迟未达。子曰:“举直错诸枉,能使枉者直”。樊迟退,见子夏曰:“乡也吾见於夫子而问
知,子曰‘举直错诸枉,能使枉者直’,何谓也?” 子夏曰:“富哉言乎!舜有天下,选於众,举皋陶,不仁者远矣。汤有天下,选於众,举伊
尹,不仁者远矣”。
Phàn Trì vấn nhân. Tử viết: Ái nhân. Vấn
tri. Tử viết: Tri nhân.Phàn Trì vị đạt. Tử viết: Cử trực thố chư uổng.
Năng sử uổng giả trực. Phàn Trì thoái, kiến Tử Hạ viết: Hương dã ngô
liến ư phu tử nhi vấn trí, Tử viết: Cử trực thố chư uổng. Năng sử uổng
giả trực, hà vị dã?. Tử Hạ viết: Phú tai ngôn hồ! Thuấn hữu thiên hạ,
tuyển ư chúng, cử Cao Đào, bất nhân giả viễn hĩ. Thang hữu thiên hạ,
tuyển ư chúng, cử Y Doãn, bất nhân giả viễn hĩ.
Phàn Trì hỏi về chữ nhân. Khổng
tử nói: “Yêu người”. Hỏi về sự hiểu biết, Khổng tử nói: “Biết người”.
Phàn Trì không hiểu được. Khổng tử nói tiếp: “Cử người ngay thẳng ở trên
kẻ ác thì có thể biến kẻ ác thành ngay thẳng”. Phàn Trì ra về, gặp Tử
Hạ, nói: “Vừa rồi tôi gặp thầy hỏi về đức trí, thầy bảo ‘đem người ngay
thẳng ở trên kẻ ác thì có thể biến kẻ ác thành ngay thẳng’. Như vậy là
thế nào? Tử Hạ nói: Câu nói này rất phong phú ! Vua Thuấn xưa được
thiên hạ, chọn nhân tài trong quần chúng là ông Cao Đào, kẻ bất nhân dần
dần không còn nữa. Vua Thang được thiên hạ cũng chọn nhân tài trong dân
chúng cất nhắc được ông Y Doãn. Dần dần kẻ bất nhân cũng không còn.
12·23
子贡问友。子曰:“忠告而善道之,不可则止,毋自辱也”。
Tử Cống vấn hữu. Tử viết: Trung cáo nhi thiện đạo chi, bất khả tắc chỉ, vô tự nhục dã.
Tử Cống hỏi về quan hệ bằng hữu. Khổng tử nói: Đem lòng trung thành mà khuyên bạn làm điều tốt, không được thì thôi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã.
12·24
曾子曰:“君子以文会友,以友辅仁”。
Tăng Tử viết: Quân tử dĩ văn hội hữu, dĩ hữu phụ nhân.
Tăng Tử nói: Quân tử dùng văn chương để tập hợp bạn bè, dùng bạn mà bồi dưỡng nhân đức.
Hết thiên 12
0 comments
Post a Comment