Trong quá trình thảo luận về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, có một số ý kiến xung quanh quy định về vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước và xã hội. Về vấn đề này, TS Trương Minh Tuấn có một số ý kiến.
1- Vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam có cơ sở lịch sử, chính trị - tư tưởng và pháp lý rõ ràng, vững chắc.
Về mặt lịch sử, hơn 80 năm qua, kể từ khi thành lập
đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập và rèn
luyện là lực lượng duy nhất tổ chức vận động, lãnh đạo, đồng thời là
người đi tiên phong, không sợ hy sinh gian khổ trong sự nghiệp cách mạng
đấu tranh giành độc lập dân tộc, kháng chiến chống thực dân, đế quốc
xâm lược. Công cuộc đổi mới đất nước do Đảng khởi xướng, lãnh đạo hơn 27
năm qua tạo nên vị thế mới của Việt Nam trong cộng đồng quốc tế. Vì lẽ
đó, Đảng Cộng sản Việt Nam xác lập được vị trí lãnh đạo Nhà nước và xã
hội thông qua uy tín của Đảng và niềm tin của nhân dân.
Về chính trị - tư tưởng, Đảng Cộng sản Việt Nam lấy
Chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng;
mục tiêu của Đảng là xây dựng một xã hội "dân giàu, nước mạnh, dân chủ,
công bằng, văn minh". Mục tiêu đó phản ánh chân thực và khách quan khát
vọng của đại đa số quần chúng nhân dân và phù hợp với xu thế phát triển
lịch sử.
Về pháp lý, vai trò lãnh đạo của Đảng được quy định
tại Điều 4 của Hiến pháp năm 1992 được các đại biểu Quốc hội, đại diện
cho nhân dân biểu quyết thông qua. Việc Hiến pháp quy định vai trò lãnh
đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với Nhà nước và xã hội là điều hoàn
toàn phù hợp quyền dân tộc tự quyết, được ghi nhận trong Hiến chương
Liên hợp quốc.
Như vậy, vai trò lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng là đương nhiên và hợp pháp.
2- Hiến pháp là đạo luật cơ bản, là căn cứ xây dựng
toàn bộ hệ thống pháp luật, điều chỉnh các mối quan hệ giữa nhà nước với
các tổ chức chính trị, kinh tế, xã hội và công dân. Do đó, việc Hiến
pháp khẳng định về mặt nguyên tắc Đảng "là lực lượng lãnh đạo Nhà nước
và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và
pháp luật" không phải do Đảng tự đề xướng, mà là có tính chất bắt buộc
đối với chính đảng duy nhất lãnh đạo và cầm quyền, thuộc phạm vi điều
chỉnh của Hiến pháp và pháp luật. Vi phạm nguyên tắc này là vi phạm pháp
luật, phải bị xem xét, xử lý theo quy định của pháp luật.
Đồng thời, vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước
và xã hội không chỉ được quy định trong Hiến pháp, mà còn được cụ thể
hóa trong các văn bản pháp luật về tổ chức và hoạt động của bộ máy nhà
nước, các tổ chức xã hội, tổ chức kinh tế hoặc điều lệ của các cơ quan,
tổ chức tùy theo mối quan hệ cụ thể. Như vậy, có thể nói, vai trò lãnh
đạo của Đảng được xây dựng trên cơ sở pháp lý đồng bộ (hệ thống các văn
bản pháp luật) và đồng thuận (điều lệ, quy định) của các tổ chức có liên
quan, không phải do Điều lệ Đảng "đơn phương" quy định. Đây là một yếu
tố quan trọng bảo đảm tính chính danh đầy đủ của quy định tại Điều 4
Hiến pháp và Điều lệ Đảng, điều lệ các tổ chức chính trị - xã hội và tổ
chức xã hội về mối quan hệ của Đảng với các tổ chức khác.
3- Với vai trò là hạt nhân chính trị trong hệ thống
chính trị, Đảng Cộng sản Việt Nam thực hiện sự lãnh đạo chính trị đối
với toàn bộ tổ chức và hoạt động của hệ thống chính trị, trong đó có Nhà
nước. Sự lãnh đạo chính trị của Đảng được thể hiện thông qua quyền
quyết định và quyền kiểm tra, giám sát việc thực hiện đường lối chính
trị.
Đảng quyết định và chịu trách nhiệm về đường lối chính
trị trong tất cả các lĩnh vực hoạt động và phát triển của đất nước.
Quyền lực chính trị của Đảng được kết tinh trong cương lĩnh chính trị,
đường lối chính trị, chủ trương tạo lập khung chính trị cho sự phát
triển của đất nước, của từng lĩnh vực, từng ngành, từng cấp trong mỗi
giai đoạn phát triển.
Lý luận và thực tiễn phát triển của các quốc gia trên
thế giới ngày nay cho thấy, bản chất của một nền dân chủ không phụ thuộc
vào chế độ đa đảng hay chế độ một đảng, mà phụ thuộc ở chỗ, Đảng cầm
quyền đại diện cho lợi ích của ai, sử dụng quyền lực nhà nước vào những
mục đích gì trên thực tế. Về sự phát triển kinh tế - xã hội của một quốc
gia không phụ thuộc vào chế độ một đảng hay nhiều đảng, mà phụ thuộc
vào tính khoa học, sáng tạo của đường lối phát triển đất nước và năng
lực lãnh đạo của Đảng cầm quyền. Vì vậy, điều kiện để xây dựng nhà nước
pháp quyền và phát triển kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa
không phải là chế độ đa đảng hay chế độ một đảng và không thể xem là căn
cứ để đánh giá tính chất, trình độ của một nền dân chủ và sự năng động
của nền kinh tế. Sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản duy nhất cầm quyền đối
với xã hội và Nhà nước không những không mâu thuẫn với bản chất của nhà
nước pháp quyền nói chung mà còn là điều kiện có ý nghĩa tiên quyết đối
với quá trình xây dựng nhà nước pháp quyền XHCN của dân, do dân, vì dân ở
nước ta.
Do vậy, nhà nước pháp quyền dưới sự lãnh đạo của Đảng
Cộng sản Việt Nam là một trong những đặc trưng cơ bản của nhà nước pháp
quyền XHCN.
4- Đảng lãnh đạo Nhà nước và xã hội, tuy nhiên, trong
mối quan hệ với quyền lực nhà nước, quyền lực của Đảng luôn là quyền lực
chính trị. Đảng cầm quyền, không có nghĩa là quyền lực chính trị của
Đảng trở thành quyền lực nhà nước. Quyền lực chính trị của Đảng cầm
quyền và quyền lực nhà nước là hai phạm trù khác nhau, mặc dù liên quan
mật thiết với nhau. Quyền lực chính trị của Đảng cầm quyền trong mối
quan hệ với Nhà nước được thể hiện trên hai phương diện: quyền định
hướng chính trị cho tổ chức và hoạt động của nhà nước và quyền sử dụng
bộ máy nhà nước để thực hiện các mục tiêu chính trị của mình. Đảng cầm
quyền không thực hiện quyền lực nhà nước và phải thông qua bộ máy nhà
nước để thực hiện cương lĩnh chính trị, chủ trương, đường lối của mình.
Đảng không làm thay công việc của Nhà nước. Do vậy để đảm đương sứ mệnh
cầm quyền, Đảng phải chăm lo xây dựng, củng cố bộ máy nhà nước, bảo đảm
cho bộ máy nhà nước thực hiện đúng các chức năng, nhiệm vụ theo luật
định.
Năng lực cầm quyền của Đảng được xác định bởi năng lực
xây dựng và quyết định đường lối chính trị; năng lực của đội ngũ cán
bộ, đảng viên được Đảng giới thiệu để bầu cử (bổ nhiệm) vào các vị trí
lãnh đạo, quản lý trong bộ máy nhà nước và bởi năng lực kiểm tra, giám
sát việc thực hiện đường lối chính trị của Đảng trong hoạt động nhà
nước. Vì vậy, để thực hiện được vai trò cầm quyền của mình mà không làm
thay công việc Nhà nước, Đảng cần tập trung trí tuệ và bộ máy của mình
vào thực hiện tốt ba công tác cơ bản: Xây dựng và quyết định đường lối
chính trị; đào tạo, rèn luyện một đội ngũ cán bộ đủ năng lực, trình độ
và uy tín để thực hiện có hiệu quả đường lối chính trị của Đảng thông
qua các hoạt động của nhà nước; kiểm soát được quá trình thực hiện đường
lối chính trị trong thực tiễn. Có thể khái quát rằng, ba nhóm công tác
cơ bản này về thực chất hợp thành nội dung cầm quyền của Đảng trong
điều kiện xây dựng nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do
nhân dân, vì nhân dân.
5- Trong lịch sử, Đảng Cộng sản Việt Nam xác lập được
vị trí cầm quyền của mình thông qua uy tín của Đảng, niềm tin của nhân
dân và hiệu quả lãnh đạo của Đảng đối với xã hội. Trong bối cảnh mới,
Đảng chỉ có thể tiếp tục giữ vững được vị trí cầm quyền của mình khi uy
tín của Đảng trong xã hội tiếp tục được khẳng định và không ngừng nâng
cao, khi niềm tin của nhân dân đối với Đảng tiếp tục được củng cố, hiệu
quả lãnh đạo đối với Nhà nước và xã hội được tăng cường.
Mọi sự lạm dụng vốn uy tín và niềm tin của quần chúng
nhân dân đối với Đảng được xây đắp trong các thời kỳ cách mạng sẽ dẫn
đến nguy cơ làm suy giảm uy tín của Đảng, xói mòn niềm tin của nhân dân
đối với Đảng. Đúng như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói: "Nếu Đảng ta
không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý
chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về
tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức
lãnh đạo đưa đất nước đi lên"(Phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
bế mạc Hội nghị lần thứ 4 Ban Chấp hành Trung ương khóa XI).
Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên
chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) đã xác định rõ một số
nhiệm vụ trọng tâm đối với công tác xây dựng Đảng. Để đảm đương được vai
trò lãnh đạo, Đảng phải vững mạnh về chính trị, tư tưởng và tổ chức,
phải thường xuyên tự đổi mới, tự chỉnh đốn, ra sức nâng cao trình độ trí
tuệ, bản lĩnh chính trị, phẩm chất đạo đức và năng lực lãnh đạo...
6- Trong điều kiện hiện nay của nước ta, các thế lực
thù địch đang âm mưu "diễn biến hòa bình", sử dụng chiêu bài "dân chủ"
và tự do, đa nguyên chính trị, đa đảng, hòng từng bước làm thay đổi chế
độ chính trị. Mục tiêu của chúng là từng bước hạn chế, đi đến xóa bỏ vai
trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Phương thức hiệu quả nhất để
đạt được mục tiêu đó là thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa", là xóa
bỏ Điều 4 Hiến pháp năm 1992.
Kinh nghiệm lịch sử về sự sụp đổ của Liên Xô năm 1991
cho thấy, xóa bỏ quy định về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Liên Xô
trong Hiến pháp là một trong những nguyên nhân trực tiếp làm tan rã Đảng
và chế độ xã hội chủ nghĩa. Điều 6 Hiến pháp Liên Xô năm 1977 quy định:
"Lực lượng lãnh đạo và dẫn dắt xã hội Xô-viết và hạt nhân của hệ thống
chính trị, của tất cả các tổ chức nhà nước và tổ chức xã hội, là Đảng
Cộng sản Liên Xô. Đảng là của dân, và vì dân. Đảng Cộng sản, được trang
bị bằng Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, quyết định mô hình chung cho sự phát
triển của xã hội và đường lối đối nội và đối ngoại của Liên Xô, chỉ đạo
các kế hoạch lớn của nhân dân Xô-viết, và có vai trò lên kế hoạch, hệ
thống hóa và chứng minh lý thuyết trong cuộc đấu tranh của nhân dân vì
sự thắng lợi của chủ nghĩa cộng sản. Mọi tổ chức đảng hoạt động trong
khuôn khổ Hiến pháp Liên Xô".
Do sự phản bội của ban lãnh đạo Đảng, bằng lập luận
"Đảng Cộng sản Liên Xô thông qua bầu cử, giành lấy và duy trì vị thế của
Đảng cầm quyền...", Nghị quyết của Đại hội đại biểu bất thường lần thứ
ba của Đảng Cộng sản Liên Xô tổ chức ngày 12/3/1990, đã sửa đổi Lời nói
đầu và Điều 6 của Hiến pháp năm 1977 nhằm xóa bỏ cơ sở pháp lý của việc
Đảng Cộng sản Liên Xô cầm quyền suốt 73 năm kể từ sau Cách mạng Tháng
Mười. Chỉ sau một năm, đã có khoảng 20 chính đảng cấp Liên bang, hơn 500
chính đảng cấp nước cộng hòa là những lực lượng chính trị góp sức làm
suy yếu, tan rã Đảng Cộng sản Liên Xô. Và cuối tháng 8/1991, Đảng Cộng
sản Liên Xô bị giải tán, ngày 25/12/1991 là ngày tồn tại cuối cùng của
Liên Xô.
7- Với những căn cứ trên đây, chúng tôi cho rằng, cần
tiếp tục nghiên cứu bổ sung, hoàn thiện quy định về vai trò lãnh đạo của
Đảng Cộng sản Việt Nam trong dự thảo Hiến pháp năm 1992 (sửa đổi năm
2013).
- Hoàn thiện quy định về Đảng theo Cương lĩnh xây dựng
đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển
năm 2011): "Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công
nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc
Việt Nam; đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân
lao động và của toàn dân tộc".
- Để thắt chặt mối quan hệ giữa Đảng và nhân dân,
nghiên cứu bổ sung trong Hiến pháp quy định "Tổ chức và hoạt động của
Đảng chịu sự giám sát của nhân dân và chịu trách nhiệm về sự lãnh đạo
của mình trước nhân dân". Trong điều kiện xây dựng nhà nước pháp quyền,
nhân dân là chủ thể của quyền lực nhà nước. Do vậy, vị trí cầm quyền,
nội dung và phương thức lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước và xã hội
phải chịu sự giám sát của nhân dân và phải được hiến định để tạo cơ sở
luật hóa theo đúng yêu cầu của nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa.
Theo Nhân dân
0 comments
Post a Comment