Ngày 17 tháng Chín NĂM 1787
Ngày 8 tháng Chín, sau
khi thống nhất tất cả các điều khoản, Hội nghị lại bầu ra Ủy ban Văn
phong để viết lại bản Hiến pháp này với câu chữ rõ ràng và chặt chẽ hơn.
Bản Hiến pháp chính thức do Gouverneur Morris, người được coi là có khả
năng viết tốt nhất, chắp bút dựa trên bản phác thảo, nhằm có được một
văn bản ngắn gọn và mạch lạc. Sau một vài ngày sửa chữa, Hội nghị đã
đồng ý với văn bản này.
Trong ngày 17 tháng Chín, ngày họp cuối cùng của Hội
nghị, lễ ký kết bản Hiến pháp đã diễn ra rất trang nghiêm và cảm động.
Đại biểu cao tuổi nhất, Bác sĩ FRANKLIN đã viết một trong những bài diễn
văn hay nhất của mình.
Nhưng tại ngày họp cuối cùng, trong số 55 đại biểu
từng tham dự, chỉ còn 42 người có mặt, và trong đó chỉ có 39 đại biểu
đồng ý ký vào bản Hiến pháp. Ba đại biểu Gerry, Mason và Randolph đã từ
chối ký và tuyên bố những lý do họ không thể ký vào bản Hiến pháp.
Bản thảo Hiến pháp viết được đọc trước toàn thể Hội nghị.
Bác sĩ FRANKLIN đứng lên với bài phát biểu cầm trong tay, nhờ Ngài Wilson đọc giùm.
"Thưa Ngài Chủ tịch,
"Thưa Ngài Chủ tịch,
Tôi thừa nhận rằng lúc này, có nhiều điểm trong bản
Hiến pháp này, tôi không thể chấp nhận. Nhưng tôi không chắc rằng tôi sẽ
không bao giờ chấp nhận nó. Tôi đã sống đủ lâu để hiểu rằng chúng ta
không nên dựa quá nhiều vào sự phán xét của chính bản thân mình. Tôi
thường thấy mình sai lầm ngay tại những điều ưng ý nhất. Khi tôi càng
nhiều tuổi, tôi càng nghi ngờ sự phán xét của chính mình và quan tâm chú
ý hơn đến những nhận xét của người khác. Hầu hết loài người, cũng như
những giáo phái trên thế giới, thường tự cho rằng mình mới là người hiểu
biết sự thật và bất kể ai khác với quan điểm của mình đều là sai lầm.
Steele, một người theo đạo Tin Lành, nói với Giáo
hoàng Công giáo rằng sự khác biệt duy nhất giữa hai tôn giáo này là nhà
thờ Công giáo La Mã không thể sai lầm, còn Nhà thờ Tin Lành của nước Anh
cũng không bao giờ sai lầm. Nhưng dù nhiều quý Ngài lại nghĩ rằng ý
kiến của mình, cũng như tôn giáo của mình là không thể sai lầm thì một
vài người đã thể hiện tính cách giống như một cô gái Pháp, luôn luôn càu
nhàu và bới móc mọi lỗi lầm của những người xung quanh, để rồi tự cho
rằng ngoài mình ra, chẳng có ai là đúng cả.
Với những suy nghĩ đó, thưa Ngài, tôi đồng ý với bản
Hiến pháp này với mọi lỗi lầm của nó nếu có, bởi tôi nghĩ rằng chúng ta
cần một chính quyền chung. Không một chính quyền nào mang lại điều tốt
đẹp cho dân chúng nếu không được thiết lập đúng đắn, dù nó có thể hoạt
động tốt trong nhiều năm để rồi lại chấm dứt trong cảnh chuyên quyền độc
tài như mọi mô hình chính quyền trước đây. Khi dân chúng trở nên đồi
bại thì một chính quyền độc tài là cần thiết, bởi không một mô hình
chính quyền nào khác ngoài nền độc tài đáp ứng được những đòi hỏi lúc
đó. Tôi cũng nghi ngờ rằng không một Hội nghị nào có thể làm ra được một
bản Hiến pháp tốt đẹp hơn.
Khi chúng ta nhóm họp tại đây, tập trung mọi sự khôn
ngoan và hiểu biết của mình, mọi quý Ngài đều bị ràng buộc bởi những tâm
trạng, quan điểm và cả những lầm lẫn, những lợi ích địa phương và những
quan điểm ích kỷ của nhiều người khác. Vậy sự nhóm họp như vậy có thể
làm ra được điều gì hoàn hảo? Thưa Ngài, do đó, tôi cảm thấy kinh ngạc
khi hệ thống này đã hoàn hảo tới mức có thể và tôi nghĩ bản Hiến pháp
này cũng làm những kẻ thù của chúng ta ngạc nhiên, những kẻ đang tin
tưởng trông chờ rằng chúng ta cũng giống như những người xây dựng Tháp
Babel; rằng các tiểu bang của chúng ta đang ở bên bờ miệng vực của sự
tan rã, gặp nhau tại đây chỉ để cắt cổ họng của người khác.
Thưa Ngài, tôi đồng ý với bản Hiến pháp này bởi tôi
chẳng thể hy vọng một văn kiện xuất sắc hơn và tôi cũng không thể đoan
chắc rằng đó không phải là văn bản xuất sắc nhất. Những ý kiến nêu ra
những sai trái của bản Hiến pháp này là vì mong ước những điều tốt lành
cho dân chúng. Tôi không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về Hội nghị này.
Những lời lẽ tranh cãi sinh ra trong những bức tường này và rồi cũng
chết trong những bức tường này.
Nếu như tất cả chúng ta trở về, gặp những người đồng
bào và kể cho họ nghe những lời phản đối mà mình nghe được, mong ước
giành được sự ủng hộ của họ thì điều đó chỉ cản trở việc chấp thuận văn
bản này và mất đi những lợi thế về sự đồng tâm nhất trí của chúng ta.
Theo ý kiến tôi, hầu hết sức mạnh và sự hiệu quả của chính quyền, để
mang lại và đảm bảo hạnh phúc của con người, đều phụ thuộc vào quan điểm
chung của dân chúng về hiệu quả của chính quyền, cũng như sự khôn ngoan
và đức hạnh của những viên chức chính quyền.
Do đó, tôi tin rằng số phận của chúng ta cũng là số
phận của dân chúng và vì sự thịnh vượng chung, chúng ta hãy chân thành
và nhiệt tình đồng tâm ca ngợi bản Hiến pháp này. Nếu được Quốc hội Hợp
bang chấp thuận và được các hội nghị tiểu bang phê chuẩn thì ảnh hưởng
của chúng ta sẽ được nhân rộng. Nhờ đó, một chính quyền tốt đẹp sẽ được
thiết lập.
Tóm lại, thưa Ngài Chủ tịch, tôi thật sự mong ước mọi
quý Ngài tham dự Hội nghị này, những người vẫn còn những bất đồng về
bản Hiến pháp, theo gương tôi, nhân lúc này, hãy nghi ngờ một chút về
tính không thể nhầm lẫn của chính mình và thể hiện sự đồng lòng chân
thành nhất bằng cách đặt chữ ký của mình vào văn kiện này".
Sau đó, ông đề xuất rằng bản Hiến pháp sẽ được các
đại biểu ký kết sau câu chữ "Được làm tại Hội nghị với sự chấp thuận của
tất cả các tiểu bang có mặt ngày 17 tháng Chín, chúng tôi xin đề tên
mình vào văn bản này."
Ngài GORHAM nói rằng nếu không quá muộn, thì ông muốn
để giảm bớt sự phản đối đối với bản Hiến pháp là điều khoản qui định
"cứ 40.000 người dân lại có một đại biểu" đã từng gây nhiều tranh luận,
nhưng vẫn chưa quyết định dứt khoát, nên sửa thành 30.000 người.
Ngài KING và Ngài CARROL ủng hộ ý kiến của Ngài Gorham.
Khi Ngài Chủ tịch Hội nghị đứng lên để nêu vấn đề cần
bỏ phiếu, ông nói rằng mặc dù chức vụ Chủ tịch Hội nghị làm ông không
thể trình bày hết mọi tâm trạng của mình và có thể ngay tại lúc này cũng
buộc ông phải im lặng.
Nhưng ông không thể che giấu ước mong của mình rằng
cần phải có một số thay đổi để giảm tối đa những chống đối. Nhiều đại
biểu cho rằng số nghị sĩ quá ít sẽ không đủ đảm bảo quyền và lợi ích cho
dân chúng, nên ông tin rằng việc tăng số lượng nghị sĩ sẽ làm giảm bớt
những lời phản đối bản Hiến pháp này.
Đề xuất của Ngài Gorham không gặp phải một lời phản đối nào và được Hội nghị hoàn toàn nhất trí.
Tất cả các tiểu bang cũng đồng ý rằng mọi người tham gia Hội nghị sẽ ký vào bản Hiến pháp này.
Ngài RANDOLPH lại đứng lên và nói bóng gió về những
nhận xét của Bác sĩ Franklin. Ông xin lỗi mọi người vì buộc phải từ chối
ký vào bản Hiến pháp, dù nếu tất cả mọi người đều ký tên sẽ thể hiện sự
khôn ngoan và giá trị của bản Hiến pháp và làm dân chúng thêm tin tưởng
để phê chuẩn nó.
Tuy nhiên, ông nói rằng việc từ chối ký này không có
nghĩa là ông chống đối bản Hiến pháp mà chỉ muốn được tự do làm theo
đúng bổn phận và sự phát xét của chính mình. Ông từ chối ký bởi vì ông
nghĩ công chúng sẽ bác bỏ sự lựa chọn của Hội nghị. Sẽ không đủ chín
tiểu bang phê chuẩn văn bản này và tất yếu, sẽ dẫn đến sự rối loạn. Với
quan điểm đó, ông không thể bắt buộc mình phải tán thành văn bản này, để
ông được phép làm bất cứ điều gì mà ông cho là cần thiết để mang lại
điều tốt đẹp chung cho xã hội.
Ngài G. MORRIS nói rằng ông cũng có nh
Ngài G. MORRIS nói rằng ông cũng có nh
ng điểm phản đối, nhưng coi mô hình hiện nay là mô
hình tốt nhất có thể đạt được, nên ông sẽ chấp nhận nó, bất chấp mọi lỗi
lầm. Đa số sẽ tán thành mô hình này và ông sẽ tuân theo quyết định đó.
Thời điểm này buộc phải bỏ sang một bên việc xem xét những sự thay đổi
và vấn đề lớn nhất là có một chính quyền liên bang, hay không? Và chính
quyền đó cần phải được thiết lập, nếu không, sự vô chính phủ sẽ xảy ra.
Ông nói rằng chữ ký đối với văn bản này chỉ là thể hiện sự đồng lòng của
các tiểu bang có mặt lúc này.
Ngài WILLIAMSON: Gợi ý rằng các đại biểu nên ký vào
bức thư gửi Quốc hội hơn là ký vào bản Hiến pháp vì điều này sẽ làm hài
lòng một vài người không tán thành bản Hiến pháp. Bản thân ông nghĩ là
không thể có một kế hoạch nào tốt đẹp hơn và chẳng băn khoăn gì trong
việc đặt chữ ký của mình vào văn bản này.
Ngài HAMILTON: Lo ngại không chắc tất cả các đại biểu
sẽ ký vào Hiến pháp. Việc một vài quý ngài phản đối và thậm chí từ chối
ký, có thể sẽ làm dấy lên ngọn lửa chống đối và làm giảm đi lòng sốt
sắng ủng hộ bản Hiến pháp. Mọi người đều biết rằng không ai trong Hội
nghị này khác biệt quan điểm về mô hình này hơn bản thân ông, nhưng cần
phải suy tính kỹ càng giữa khả năng tình trạng hỗn loạn, vô chính phủ sẽ
xảy ra và cơ hội đạt được một chính quyền tốt từ kế hoạch này.
Ngài BLOUNT: Trước đây, ông đã tuyên bố là ông sẽ
không ký. Nhưng mô hình này đã tốt đẹp hơn và không muốn việc từ chối ký
của ông sẽ làm giảm đi sự đồng lòng của các tiểu bang tại Hội nghị.
Bác sĩ FRANKLIN: Thể hiện mối lo âu của ông về những
nhận xét của Ngài Randolph về bài phát biểu của ông sáng nay. Ông tuyên
bố rằng khi viết kiến nghị đó, ông không biết chính xác ai sẽ từ chối
ký và hy vọng mọi người sẽ hiểu ông.
Ông thừa nhận rằng Ngài Randolph với những nghĩa vụ
và bổn phận cao cả là người đầu tiên đề xuất mô hình này đã đóng góp rất
nhiều trong quá trình thảo luận, nên hy vọng Ngài Randolph sẽ gạt bỏ
những bất đồng để chấp thuận bản Hiến pháp với tình bằng hữu, nhằm ngăn
chặn những điều tồi tệ có thể xảy ra nếu tên của ông không có trong văn
bản này.
Ngài RANDOLPH: Coi việc ký vào bức thư gửi Quốc hội
cũng giống như việc ký vào bản Hiến pháp. Sự thay đổi hình thức đó, đối
với ông, chẳng khác gì nhau. Ông nhắc lại rằng bằng việc từ chối ký vào
bản Hiến pháp, có
thể ông đã làm một việc tồi tệ và sai trái nhất trong cuộc đời, nhưng
đó là mệnh lệnh của lương tâm ông, buộc ông không thể đắn đo hay thay
đổi. Ông nhắc lại niềm tin của ông rằng việc bắt buộc dân chúng, hoặc
phải chấp nhận toàn bộ, hoặc phải bác bỏ văn bản này, sẽ chỉ tạo ra sự
hỗn loạn vô chính phủ.
Ngài GERRY: Thể hiện tâm trạng đau đớn của ông, và sự
bối rối buộc ông phải đứng lên đề xuất những thay đổi nữa với mô hình
đã được quyết định này. Trong khi kế hoạch này còn đang chờ đợi phê
chuẩn, thì ông muốn được hoàn toàn tự do phán xét mô hình này. Bây giờ,
bản thân ông tự thấy mình sẽ đối xử với nó như đối với một đạo luật của
Hợp bang. Ông lo ngại rằng một cuộc nội chiến có thể xảy ra do cuộc
khủng hoảng hiện nay của nước Mỹ. Ông coi mối nguy hiểm ở Massachussetts
là thực sự nghiêm trọng [tức là vụ bạo động của Daniel Shays-ND].
Tại tiểu bang đó có hai phe phái, một phe dân chủ
thái quá, ông coi đó là điều tồi tệ nhất trong số mọi tai họa chính trị,
nhưng phe phái kia cũng hung bạo trong thái cực đối lập. Do cuộc xung
đột về tán thành và phản đối bản Hiến pháp, nên mối lo ngại nhất là sự
hỗn loạn. Ông nghĩ là vì nhiều lý do, cần thiết phải xây dựng một mô
hình trung lập và hòa giải hơn nữa, để làm dịu đi tâm trạng kích động có
phần thái quá của các phe phái. Hội nghị đã phê chuẩn bản Hiến pháp
này, nhưng ông tin rằng điều đó sẽ có tác dụng ngược lại.
Do đó, ông không thể ký vào văn bản này để ông được
quyền làm mọi việc cần thiết. Việc thay đổi hình thức ký kết không có gì
khác nhau đối với ông cả. Nhưng nếu việc ký kết không rõ ràng, dân
chúng sẽ không bao giờ biết sự bất đồng của ông. Ông không thể không coi
những lời bóng gió của Bác sĩ Franklin làm nhằm ám chỉ ông và những quý
ngài từ chối ký.
Tướng PINKNEY: Dường như chúng ta không thể làm thay
đổi được những người quyết tâm không ký vào Hiến pháp bằng một hình thức
mập mờ như đề xuất. Nên ông nghĩ cách tốt nhất là trình bày thắng thắn
việc chấp thuận, hay không chấp thuận Hiến pháp và để tự nó nói lên bản
chất của sự việc. Ông muốn công khai rõ ràng mục đích việc ký kết của
các đại biểu. Ông sẽ ký vào Hiến pháp với suy nghĩ rằng điều này sẽ góp
phần ủng hộ bản Hiến pháp với mọi ảnh hưởng của ông và cam kết sẽ làm
đúng như vậy.
Bác sĩ FRANKLIN: Bây giờ là quá sớm để tự chúng ta
cam kết trước Quốc hội và trước cử tri của chúng ta rằng sẽ chấp thuận
kế hoạch này.
Ngài INGERSOL: Không coi việc ký kết dù là dưới hình
thức nào đi nữa như một sự cam kết của những người ký rằng sẽ ủng hộ bản
Hiến pháp này, ngoài việc gợi ý rằng mọi điều đưa ra đã được nghiên cứu
là thích hợp nhất.
Về đề xuất của Bác sĩ Franklin: NH: đồng ý; MA: đồng
ý; CT: đồng ý; NJ: đồng ý; PA: đồng ý; DE: đồng ý; MD: đồng ý; VA: đồng
ý; NC: đồng ý; SC: không thống nhất ý kiến; GA: đồng ý.
Ngài King gợi ý là cần hủy bỏ bản ghi chép của
Ngài King gợi ý là cần hủy bỏ bản ghi chép của
viên Thư ký về Hội nghị này, hoặc nên trao cho Ngài
Chủ tịch giữ. Ông nghĩ bản ghi chép này sẽ làm công chúng hoang mang và
kinh sợ, còn những người chống Hiến pháp sẽ lợi dụng để ngăn cản việc
phê chuẩn.
Ngài Wilson cho là nên làm theo cách thứ hai, trao nó
cho Ngài Chủ tịch, dù ông từng nghĩ là cách thứ nhất là hay nhất, nhưng
sợ rằng những lời lẽ dối trá có thể bị lan truyền.
Cuộc bỏ phiếu về vấn đề trao những ghi chép và những
văn bản liên quan về Hội nghị cho Ngài Chủ tịch: NH: đồng ý; MA: đồng ý;
CT: đồng ý; NJ: đồng ý; PA: đồng ý; DE: đồng ý; MD: phản đối; VA: đồng
ý; NC: đồng ý; SC: đồng ý; GA: đồng ý;
Ngài Chủ tịch hỏi Hội nghị muốn sử dụng bản Ghi chép
thế nào, liệu có phân phát những bản chép cho những thành viên liên quan
hay không? Hội nghị hoàn toàn nhất trí rằng: "Ngài Chủ tịch sẽ giữ bản
ghi chép này và các văn bản khác và làm theo quyết định của Quốc hội
Liên bang, nếu cơ quan này được lập theo bản Hiến pháp".
Sau đó, các đại biểu lần lượt ký vào văn bản này.
Trong khi các đại biểu cuối cùng đang ký vào bản Hiến
pháp, Bác sĩ Franklin chỉ vào hình mặt trời sau lưng ghế chủ tịch Hội
nghị, nói với một vài đại biểu đứng gần đó rằng những họa sĩ vẽ nó khó
phân biệt được đó là cảnh mặt trời đang mọc, hay đang lặn.
Ông nói, trong cuộc họp này, ông thường nhìn vào hình
mặt trời này với những niềm hy vọng đan xen những nỗi sợ hãi và ông
không thể nói được đó là cảnh mặt trời đang mọc, hay đang lặn. Nhưng giờ
đây, cuối cùng, ông cảm thấy hạnh phúc, vì biết chắc chắn đó là cảnh
mặt trời đang mọc, chứ không phải đang lặn.
Bản Hiến pháp cuối cùng được tất cả các đại biểu ký
tên, trừ Ngài Randolph, Ngài Mason và Ngài Gerry. Họ từ chối thể hiện sự
đồng ý bằng việc đặt tên của mình lên đó. Thế là Hội nghị kết thúc và
không biết bao giờ mới gặp lại.
0 comments
Post a Comment